“Ái chà, Đỗ tiên sinh, hôm nay ngài uống rất vui vẻ nha!” Lâm Tĩnh Chi bước đến cửa phòng, giống như là một người khác, ăn nói tinh tế khéo léo, còn rất biết nhìn mặt lựa lời mà nói.
Cô ấy nói là uống rất vui vẻ, không phải là uống quá nhiều, để cho người nghe trong lòng thoải mái dễ chịu.
Bàng Phi cũng đi theo cô ấy bước vào, bị cô ấy ngăn lại, bàn tay thon dài tuyết trắng vỗ lên cánh tay anh hai cái, một mùi hương đánh tới, tâm tình không khỏi có chút nhộn nhạo nghĩ ngợi.
Rất kỳ quái là, từ sau lần cùng An Dao lăn lộn một trận, có vẻ Bàng Phi đột nhiên trở nên nhạy cảm với phụ nữ.
Chắc là đã đè nén quá lâu nên mới như vậy.
Ném ra sau những suy nghĩ ngổn ngang trong đầu, Bàng Phi dừng lại đứng bên ngoài cửa.
Lâm Tĩnh Chi mang theo anh là để phòng ngừa chuyện không may xảy ra, không đến thời điểm cần thiết không cần đi vào.
Sau khi Lâm Tĩnh Chi bước vào, ông chủ Đỗ kia lập tức la hét bảo Lâm Tĩnh Chi cùng gã uống rượu, Lâm Tĩnh Chi lấy cớ từ chối, ông chủ Đỗ kia tức giận, nói Lâm Tĩnh Chi không nể mặt gã.
Những người khác nhao nhao ầm ĩ theo, trong phòng mồm miệng đủ loại nói ra nói vào, còn có tiếng ly rượu rơi xuống đất.
“A…” Lâm Tĩnh Chi đột nhiên kinh hãi kêu lên.
Bàng Phi theo bản năng xông vào, chỉ thấy một đám đàn ông vây quanh Lâm Tĩnh Chi, có kẻ đang uống rượu, có kẻ còn xé quần áo của cô ấy, áo của Lâm Tĩnh Chi bị kéo đến ngực, lộ ra một mảng lớn tuyết trắng.
Bàng Phi bước tới vài bước, kéo Lâm Tĩnh Chi từ trong tay đám quỷ nát rượu này cứu ra.
“Này, làm gì đó hả?”
“Đi ra ngoài!”
“Cút cút ngay.”
Bàng Phi đứng yên không nhúc nhích, bảo vệ Lâm Tĩnh Chi đứng phía sau.
“Ông chủ Đỗ, hôm nay tôi thật sự không thoải mái, không uống rượu được, như vậy đi, tôi bảo anh ấy thay tôi uống một ly.” Lâm Tĩnh Chi nắm lấy cánh tay Bàng Phi, giống như bắt được cọng rơm cứu mạng.
Ông chủ Đỗ tên đầy đủ là Đỗ Bằng, ham muốn Lâm Tĩnh Chi đã lâu, thường xuyên mượn cớ uống rượu để chiếm tiện nghi của cô ấy.
Hôm nay dưới sự xúi giục của đám người bên cạnh, có ý định giải quyết Lâm Tĩnh Chi ngay tại đây, chơi đùa đang cao hứng, lại bị Bàng Phi phá hủy, tức giận không nguôi.
“Tĩnh Chi à, Đỗ ca chỉ muốn uống với em, em lôi bảo vệ ra, đúng là xem thường Đỗ ca rồi.” Đỗ Bằng thật sự đã uống quá nhiều, nói chuyện cũng không lưu loát, nhưng bản lĩnh tính toán người cũng không kém đi chút nào.
Mà lúc này, trong đám người lại có một người đứng ra, người này không phải ai khác, chính là Triệu Vĩ.
Oan gia ngõ hẹp mà, Dung Thành lớn như vậy, nhanh như vậy đã lại gặp mặt.
Triệu Vĩ nội tâm che giấu ý muốn trả thù Bàng Phi, trước mặt Đỗ Bằng thêm mắm thêm muối nói Bàng Phi cố ý che chở Lâm Tĩnh Chi, nhất định là giữa hai người có ẩn tình gì đó.
Đỗ Bằng men rượu bốc lên đến đầu, nhất định không chịu được bị kϊƈɦ động, nhất là khi nhìn thấy tay Lâm Tĩnh Chi vẫn nắm lấy cánh tay Bàng Phi, thì càng thêm căm tức.
“Muốn uống rượu thay đúng không, tụi tao nhiều người như vậy cũng phải uống thay.”
Những người đó nổi giận đến lỗ mũi nở to, rót rượu đầy đến sủi bọt trắng lăn tăn, rõ ràng là muốn chỉnh Bàng Phi.
“Tiểu huynh đệ, những người này chúng ta đắc tội không nổi, anh uống một chút, chống đỡ không nổi tôi sẽ đến uống.” Lâm Tĩnh Chi thì thầm bên tai Bàng Phi, hơi thở mang theo mùi hương phả vào cổ Bàng Phi, ngứa ngáy tê dại.
“Quản lý Lâm, cô đi ra ngoài đi, nơi này giao cho tôi.”
Bàng Phi rất cảm ơn Lâm Tĩnh Chi đã cho anh công việc này, bây giờ là lúc anh trả ơn lại cho Lâm Tĩnh Chi.
Lâm Tĩnh Chi cũng muốn đi, nhưng cô ấy không đi được, Đỗ Bằng đúng là đang hướng về phía cô ấy.
Hơn nữa, cô ấy cũng không có cách nào an tâm để Bàng Phi ở lại với bọn háo sắc đào tơ này.
Bất kể như thế nào thì Đỗ Bằng vẫn có thể cho cô ấy chút mặt mũi, ngộ nhỡ có chuyện gì, cô ấy cũng có thể giúp Bàng Phi nói mấy câu xin lỗi.
“Đến đây, uống trước ba ly này của tao đi.”
Mùi rượu cay nồng xộc thẳng vào mũi, có vài người uống quá nhiều ngửi thấy đã muốn nôn.
“Ông chủ Đỗ, tôi uống rượu của mọi người là được phải không, xem như anh bỏ qua cho quản lý Lâm chúng tôi đi?”
Phải chịu đựng mà không thể nói, trước cảnh cáo vài lời mới được.
Đỗ Bằng còn chưa nói gì, Triệu Vĩ kia ở một bên châm ngòi: “Đỗ lão ca, tên này còn muốn bàn chuyện điều kiện, một bảo vệ cũng dám đặt điều kiện với ngài, xem ra khá lợi hại.”
“Mẹ kiếp, uống thì uống mau, không uống thì nhanh chóng cút đi. Tĩnh Chi muội muội, hay là em đến uống với anh đi.”
Lâm Tĩnh Chi bị dọa trốn sau lưng Bàng Phi: “Đỗ ca, tôi thật sự không uống được.”
Cái móng heo của gã vươn ra bị một cổ tay mạnh mẽ bắt lấy, rút tay lại hai lần cũng không nhúc nhích gì.
Đỗ Bằng càng thêm tức giận, cái tên bảo vệ thối tha thật đúng là không coi trọng mình?
Gã cũng không tin mấy ly rượu này cộng thêm việc phải uống hết một vòng thì Bàng Phi còn có thể chống đỡ!
“Uống đi, mẹ nó mày mà có thể uống hết một vòng mà không ngã, tao sẽ đáp ứng điều kiện của mày.”
Triệu Vĩ cố ý lấy mấy cái ly lớn, mỗi một ly đều rót thật đầy.
“Ừng ực… Ừng ực…” Bàng Phi không nói hai lời, bưng lên một ly, ngửa đầu uống không ngừng.
Ở đây đều là những kẻ thường xuyên có các buổi gặp mặt xã giao đầy hỗn tạp, bình thường uống rượu cũng giống như ăn cơm vậy, nhưng vẫn bị hành động của Bàng Phi làm cho khϊế͙p͙ sợ, một ly lớn như thế mà để cho bọn họ uống còn khó tránh được thở hổn hển, ai cũng không làm được.
Một ly, hai ly, ba ly…
Rượu trong phòng đã rót hết.
Tám ly rượu vang, không ly nào là ít cả!
“Anh không sao chứ?” Tâm tình Lâm Tĩnh Chi ngay lúc này vô cùng phức tạp, có cảm động, có đau lòng, có bất ngờ, có cả phẫn nộ…
Cô ấy tận mắt chứng kiến tám ly rượu mà Bàng Phi đã uống như thế nào, trong đó có một số là rượu trắng nồng độ cao uống vào cay đến xé họng, gân xanh trêи mặt Bàng Phi đều nổi lên cả, nhưng ngạc nhiên là anh chàng này đều uống đến ngụm cuối cùng.
Tám ly, anh uống hết cả tám ly, hoàn toàn không cần sự giúp đỡ của cô ấy.
Đàn ông!
Giờ phút này, chỉ có một câu hiện lên trong tâm trí cô ấy: Đây mới là đàn ông chân chính!
“Ông chủ Đỗ, rượu chúng tôi đã uống rồi, mời các ngài tiếp tục vui vẻ, chúng tôi đi trước.”
Lâm Tĩnh Chi đỡ Bàng Phi ra ngoài.
Triệu Vĩ lại thêm dầu vào lửa: “Đỗ ca, ngài cứ như vậy để cho bọn họ đi, không sợ tên này sau khi uống rượu bày mưu tính kế làm loạn với Lâm tiểu thư sao? Ngài xem, bọn họ tay trong tay rất chặt rồi kìa.”
“Đứng lại!” Đỗ Bằng thật sự lo sợ Lâm Tĩnh Chi bị người đàn ông khác cuỗm lấy. “Tĩnh Chi, em cứ đi trước, để cho thằng nhóc này uống cùng chúng tôi thêm một lát.”
“Đỗ ca, anh ấy đã uống nhiều như vậy, không thể uống được nữa.”
“Thằng nhóc này tửu lượng tốt, em đừng có lo lắng thái quá, đi đi, lấy thêm cho chúng tôi ít rượu trắng...”
Bàng Phi bây giờ rất khó chịu, dạ dày như bị thiêu đốt, cổ họng giống như bị đâm thủng, đầu cũng choáng váng, nhưng ý thức của anh vẫn rất rõ ràng.
Chuyện vừa nãy đã nói xong với Đỗ Bằng thì bây giờ đối phương lại đổi ý, đám vô lại này rõ ràng là muốn đùa giỡn chơi xấu, chỉ e hôm nay anh có uống đến chết ở đây cũng là vô dụng.
“Ông chủ Đỗ, ông bảo tôi uống rượu tôi đã uống, vậy chuyện ông hứa sẽ đáp ứng tôi đâu?”
Bàng Phi cố gắng chịu đựng.
Đỗ Bằng đưa tay vỗ vào mặt anh hai cái: “Tao đáp ứng với mày chuyện gì? Tao có thương lượng điều kiện với mọi người đi nữa, thì từ khi nào tới lượt một đứa gác cổng cũng đến đòi nói chuyện thương lượng với tao?”
“Ha ha ha! Ha ha ha…”
Lâm Tĩnh Chi nhìn thấy Bàng Phi đã nắm chặt tay thành nắm đấm, vội vàng nắm lấy cánh tay anh: “Anh uống quá nhiều rồi, mau đi ra ngoài, nơi này giao cho tôi anh không cần để ý… A… Ông chủ Đỗ, ông làm gì vậy? Buông tôi ra…”
Lâm Tĩnh Chi còn chưa nói xong, đã bị Đỗ Bằng kéo vào trong lòng ngực.
“Bụp!” Nắm đấm kiên cố như tảng đá đập ngay chính giữa xương sống mũi của Đỗ Bằng, lực đánh quá lớn làm cho thân thể Đỗ Bằng lùi về phía sau vài bước, máu mũi đỏ tươi tanh nồng không ngừng chảy xuống.
Bàng Phi kéo Lâm Tĩnh Chi về phía sau mình, mặt đối mặt với đám người kia.
Triệu Vĩ thấy cơ hội đã đến, lần nữa bắt đầu châm kϊƈɦ: “Đánh người rồi, nhân viên bảo vệ đánh người, nhân viên bảo vệ này điên rồi…”
“Con mẹ mày, mày dám đánh tao, đánh chết nó cho tao!” Đỗ Bằng lảo đảo đứng dậy, vung một cái ghế lên đập về phía Bàng Phi.
Những người khác, người thì trốn, có người báo cảnh sát, có người đi theo Đỗ Bằng đánh Bàng Phi.
Đừng nói mấy kẻ này uống nhiều quá nên tay chân mềm nhũn, nói cho đúng là dù bọn họ không uống nhiều cũng không thể là đối thủ của Bàng Phi.
“Đừng đánh, ngàn vạn lần đừng đánh.” Lâm Tĩnh Chi vừa kêu lên, tay Bàng Phi vừa đánh ra đã rụt lại.
Hôm nay nếu anh thật sự đánh những người này, gặp chuyện cũng không phải là một mình anh.
Bàng Phi bị thế nào cũng chả sao cả, nhưng anh không muốn liên lụy Lâm Tĩnh Chi.
Thu tay lại, chỉ có thể để bị đánh, anh phải cắn răng chịu đựng.
Bốp bốp… Binh binh…
Khi cảnh sát đến, tất cả mọi người đều được đưa đi.
Một mình Bàng Phi bị nhốt lại, men rượu bốc lên, đau đầu kinh khủng.
Người thẩm vấn bước vào rồi lại đi ra ngoài, đợi cho anh tỉnh rượu mới tiếp tục.
Bàng Phi mơ mơ màng màng, lại nhớ tới một chút hình ảnh mưa bom bão đạn, vô cùng thống khổ.
Mê mê tỉnh tỉnh mãi đến hơn năm giờ chiều, anh mới khôi phục lại ý thức.
Lâm Tĩnh Chi vận dụng quan hệ để xóa đi tội lỗi của anh, nhưng không thể dẫn người về được, cần người nhà ra mặt.
Cảnh sát đã liên lạc với An Dao, cũng đã hơn một tiếng đồng hồ, bây giờ vẫn chưa thấy An Dao xuất hiện.
Người phụ nữ đó ngày thường luôn chê anh làm cho bị mất mặt, sao có thể chịu chạy tới nơi này dẫn anh trở về?
Ở hành lang của cục cảnh sát, Lâm Tĩnh Chi nhìn thấy vẻ mặt tức giận của An Dao, một lúc sau vẫn nói không nên lời: “An… An tổng… Cô… Cô làm gì vậy? Sao cô lại ở đây?”
An Dao không nói gì, từng bước tiến vào bên trong.
Hai người vừa gặp mặt, An Dao đã tát Bàng Phi một cái, “bốp” một tiếng, đặc biệt vang dội, dễ sợ tới mức sắc mặt mấy cảnh sát trẻ tuổi xung quanh cũng thay đổi.
“Anh có thể tự làm mất mặt mình, nhưng đừng có mà liên lụy An gia cũng phải mất mặt giống anh!”
“An… An tổng, đây là…” Lâm Tĩnh Chi muốn nói về chuyện của Bàng Phi, nhưng An Dao khí thế hùng hổ, thật sự dọa người, lời nói vừa đến miệng lại nuốt trở về.
Cảnh sát nói chỉ có người nhà mới có thể dẫn người về, chẳng lẽ An Dao và Bàng Phi là…
Lâm Tĩnh Chi kinh hãi há hốc đến sắp rơi cằm, chuyện này cô vẫn là đừng nhúng tay vào thì hơn, vội vàng tìm một chỗ trốn đi đã.
Bàng Phi dùng đầu lưỡi chạm bên phía má bị tát, một chữ thôi, rát!
Hai ngày nay anh bị An Dao tát hai cái, bất kể tình huống thế nào, cũng không cần xem đang đứng ở đâu, gương mặt này giống như cái nơi trút giận của cô, muốn đánh là đánh!
Đây không phải chỉ là quá đáng thôi, đây căn bản là không coi anh ra gì!
Cuộc sống sau này còn dài, lại cứ phải nhẫn nại nhịn nhục như vậy, còn không biết người phụ nữ này sẽ điên cuồng đến mức độ nào chứ?
Bài học, nhất định phải dạy cho cô một bài học!
Khom lưng, nắm lấy chân An Dao, trực tiếp bế An Dao lên.
“Anh đang làm gì hả? Thả tôi xuống, thả tôi xuống mau…”
“Bốp!” Bàng Phi đưa tay vỗ mạnh vào ʍôиɠ cô một cái.
Không vâng lời, thì tiếp tục đánh, đánh cho đến khi cô vâng lời.
Bốp bốp bốp bốp…
Cuối cùng, người phụ nữ cứ làm loạn lên này đã chịu ngoan ngoãn.
Chiếc Mercedes-Benz của An Dao đỗ ở trước cửa đồn cảnh sát, Bàng Phi ném An Dao vào trong xe, trực tiếp đóng cửa xe lại, không để cô cơ hội nổi điên nào.
“Nếu cô không ngại mất mặt thì chúng ta xuống xe tiếp tục ầm ĩ.”
An Dao tức giận trừng mắt nhìn anh: “Anh muốn trả thù gì tôi thì cứ nhắm vào tôi đây này, đừng có dùng loại thủ đoạn đê tiện để phá hư danh tiếng quán rượu của tôi.”
Bàng Phi âm thầm mắng mấy câu thô tục.
Dung Thành lớn như vậy, nhiều quán rượu như vậy, mẹ nó sao lại vào phải nơi của An gia?