An Dao chán nản, cơn tức cứ nghẹn cứng nơi cổ, nôn ra không được mà nuốt xuống cũng chẳng xong.
Bàng Phi chết tiệt, mới kiếm được vài mối cho quán đã không thèm coi cô ra gì, nếu còn để anh lập công, vậy chẳng phải lên trời hay sao?
Quả nhiên là thứ không ra gì, chỉ có mấy đứa ất ơ mới ham khoe mẽ thôi!
Hừ!
Từ sau chuyện Hắc Tử, đám người bên bộ hậu cần thấy Bàng Phi chỉ sợ tránh còn không kịp, Bàng Phi đi nơi nào, họ liền tránh xa nơi đó.
Anh phụ trách trông coi mảnh đất nhỏ, ngày qua cũng xem như thoải mái.
Màn đêm buông xuống, bãi đổ xe trước cửa cũng lần lượt có xe ra vào, quán rượu dần trở nên náo nhiệt.
Bàng Phi ngã người lên lô ghế, nghiêng đầu nhìn quang cảnh náo nhiệt bên ngoài, đôi mắt đen nhánh của anh vẫn bình tĩnh như nước.
Thành phố này tỏa ra ánh sáng lung linh, đám người đến người đi như chứng minh nơi đây là đô thành náo nhiệt hoàn toàn không giống mãnh rừng tĩnh lặng.
Nơi này có sinh mệnh, có nhiệt tình, có muôn màu muôn sắc, còn tràn đầy sức sống.
Ở đây, người ta không cần phải đắn đo nên quẹo trái hay sang phải, không cần cẩn thận thử xem thứ thứ kia có độc hay không rồi mới có thể ăn, càng không cần lo đêm ngủ liệu có gặp rắn độc hay thú dữ...
Cảm giác khó chịu ban đầu cũng dần dần thích ứng, so với trước đây, cuộc sống này dễ chịu hơn nhiều.
Đột nhiên trong tầm mắt của anh hiện ra vào bóng người quen thuộc, Mao Ngũ, Triệu Vĩ, Đỗ Bằng!
Ba tên này hợp cùng một chỗ, nhất định không có chuyện gì tốt!
Bàng Phi xoay người ngồi dậy, chỉ là vừa bước chân xuống liền khựng lại.
Là quản lý, đương nhiên anh phải ra mặt, nhưng nếu chủ động đứng ra, nhất định An Dao sẽ nghĩ rằng do anh gây chuyện nên phải tự mình xử lý, không khéo còn bị mắng.
Vậy cứ kệ đi, đợi cô ta đến nhờ mình đã.
Lâm Tĩnh Chi vừa bước khỏi thang máy, liền thấy đám Đỗ Bằng đang đi vào, cô không có ấn tượng với Triệu Vĩ, nhưng Mao Ngũ và Đỗ Bằng thì vẫn biết.
Đặc biệt là Mao Ngũ, nghe nói gã là xã hội đen, ra tay rất tàn nhẫn.
Mặt ba tên đó trông rất khó coi, chắc chắn là đến gây chuyện.
Lâm Tĩnh Chi vội lùi lại, tranh thủ lấy di động gọi cho Bàng Phi, "Bàng Phi, anh mau đến đại sảnh đi, bên này có chuyện rồi."
"Tôi chỉ là một tên chở thuê, có chuyện thì gọi bảo vệ ấy, gọi tôi làm gì." Dứt lời, liền cúp máy.
"Bàng Phi, mày lăn ra đây cho tao!" Tính Mao Ngũ rất nóng, vừa đến liền đạp đổ bình hoa ngay cửa chính, dọa mấy vị khách không dám bước vào.
Vài người ngồi trong đại sảnh cũng bị dọa, vội vàng bỏ chạy ra ngoài.
Mấy tên bảo vệ bước đến cản, liền bị đánh ngã lăn xuống đất, ôm bụng kêu la hồi lâu cũng không ngồi dậy nổi.
Lâm Tĩnh Chi thấy tình hình càng lúc càng tệ, đành phải ra mặt.
"Mấy người làm cái trò gì vậy? Giở trò quậy phá sao?" Lâm Tĩnh Chi ung dung nói, nếu không có chút bản lãnh thì cô cũng chẳng thể nào leo nỗi vị trí chủ quản.
Mao Ngũ mặt mày dữ tợn đáp, "Con đàn bà thúi, chổ này không có chuyện của mày, nhanh chóng cút cho tao."
Đỗ Bằng rốt cuộc vẫn nhớ đến Lâm Tĩnh Chi, không muốn cô bị liên lụy, liền nói, "Tĩnh Chi, chổ này không có chuyện của em, đừng xen vào chuyện của người khác, em mau đi đi."
"Đỗ Bằng, anh ít nhiều gì cũng là một ông chủ lớn, sao lại làm như bọn côn đồ, kéo bè kéo cánh đến đây gây sự, anh không sợ việc này đồn ra ngoài, làm nhục thanh danh ông chủ Đỗ của anh sao?"
"Lằng nhà lằng nhằng..." Mao Ngũ không có kiên nhẫn đấu khẩu mới nữ nhân, gã hầm hầm hổ hổ bước qua chổ Lâm Tĩnh Chi.
Đỗ Bằng ôm chặt cánh tay vừa đưa lên của gã, "Anh Mao à, chỉ là một con đàn bà, anh chấp nhất với nó làm gì, để em đuổi nó đi là được mà."
Dứt lời, gã bèn nhìn qua Lâm Tĩnh Chi, không ngừng nháy mắt, ra hiệu cho cô nhanh chóng rời đi.
Lâm Tĩnh Chi làm bộ như không thấy, vóc dáng nho nhỏ đứng thẳng, ngẩng đầu ưỡn ngực, trông bộ dáng như nữ trung hào kiệt, "Tôi là quản lý chổ này, có người muốn gây chuyện thì tôi phải có nghĩa vụ đứng ra giải quyết."
"Nơi này là quán rượu Trường An, không phải ngoài đường ngoài xá, mấy người muốn gây chuyện thì phải hỏi tôi có cho không cái đã!"
Mao Ngũ cười lớn, "Con đàn bà thúi, miệng lưới sắc bén đấy, tao ngược lại muốn thử coi, mày có tư cách gì mà mạnh miệng."
Cậu ta hất văng Đỗ Bằng rồi bước tới chổ Lâm Tĩnh Chi, vung nắm đấm to như bao cát đánh sang chổ cô.
Một bên là gã đàn ông to lớn cao hơn mét chín, một bên là người phụ nữ nhỏ nhắn chỉ tầm mét sáu, nếu so bề ngoài, nhìn thôi cũng biết thắng thua.
Nếu trúng một đấm này, mặt của Lâm Tĩnh Chi có thể bị đánh thành một cái hố to.
Mấy người vây xem đều đổ mồ hôi lạnh dùm cô ấy, thế nhưng cô từ đầu đến cuối chỉ đứng yên một chổ, không hề động đậy, trong đôi mắt đen nhánh cũng không có chút nào sợ hãi.
Giữa lúc ngàn cân treo sợi tóc, cô nhanh chóng lấy từ trong túi ra một thanh chủy thủy sắc bén, "Rắc", lưỡi đao xẹt qua tay Mao Ngũ.
Lưỡi đao cùng nắm đấm lướt nhẹ qua nhau, để lại một vết đứt.
Mao Ngũ giận bản thân bị một con đàn bà gây thương tích, dòng máu đỏ sẫm tràn ra từ dưới da, trông vô cùng bắt mắt.
Lâm Tĩnh Chi vứt túi xách, hai tay nắm chủy thủ, mũi đao chỉa về phía Mao Ngũ, "Tôi xem ai dám làm loạn nơi này?"
"Con mẹ nó, con đàn bà thúi này, mày dám làm bị thương ông đây." Mao Ngũ nổi giận, lao đến như muốn xé nát Lâm Tĩnh Chi.
Ngay lúc nguy cấp, một tiếng quát lạnh lùng vang lên từ hướng thang máy, "Dừng tay!"
An Dao nghe tin bên đại sảnh xảy ra chuyện liền vội vàng chạy xuống, cũng may cô đến kịp, nếu không cũng chẳng biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Cô kéo Lâm Tĩnh Chi ra sau lưng, "Các vị, nếu muốn gây sự thì cũng phải có lý do, An Dao tôi đây không có gây chuyện với các người, vậy mà các người lại đến phá chuyện làm ăn của quán tôi, đánh người quán tôi, dù sao cũng phải cho tôi một lý do chứ."
Đỗ Bằng và Triệu Vĩ đều là người làm ăn, nêu gây lớn chuyện, bọn hắn cũng chẳng được yên, nếu truyền đi còn bị ảnh hưởng đến danh tiếng.
Hai người nhìn nhau, rồi cùng thuyết phục Mao Ngũ bình tĩnh đừng nóng.
Oan có đầu nợ có chủ, hôm nay bọn họ đến tính sổ với Bàng Phi, chỉ cần họ chịu giao Bàng Phi ra, mấy chuyện khác đều dễ bàn.
"An Dao, chỉ cần cô giao Bàng Phi ra, chúng tôi lập tức rời khỏi đây. Tối nay quán này thiệt hại bao nhiêu cùng với tiền thuốc mem của mấy người này, cứ để chúng tôi trả." Triệu Vĩ nói.
An Dao đáp, "Được thôi, nói phải giữ lời. Tiểu Triệu, cậu tính xem hôm nay thiệt hại hết bao nhiều tiền."
"Tổng giám đốc An, cô..." Phiền phức này nào phải do Bàng Phi tự mình gây ra, này cũng do Lâm Tĩnh Chi, do quán rượu, còn do cả An Dao!
Anh không sai, nhưng cứ xảy ra chuyện, An Dao lại đẩy anh ra chịu trận, này cũng quá bất công rồi!
Đạo lý đơn giản như vậy đến cả Lâm Tĩnh Chi còn hiểu, cớ sao An Dao lại không hiểu?
Tiểu Triệu vội vã chạy tới, "Tổng giám đốc An, bàn đặt trước bị hồi ba cái, thiệt hại tầm hai vạn."
"Thiệt hại hai vạn, lại thêm tiền thuốc của đám vệ sĩ và tiền sửa chửa, tôi muốn mấy anh đền năm vạn, cũng không đắt chứ?"
Năm vạn đối với Triệu Vĩ và Đỗ Bằng chỉ như một cộng lông trâu, cả hai không cần nghĩ liền đồng ý.
"Vậy chuyển khoản luôn đi." An Dao đưa di động qua.
Triệu Vĩ lập tức chuyển cho cô năm vạn, nhìn thấy tin nhắn báo về, An Dao liền kêu Tiểu Tiệu đi gọi Bàng Phi.
Từ đầu đến cuối, cô chưa từng chau mày một lần nào cả.
Lâm Tĩnh Chi vô cùng thất vọng nói, "Tổng giám đốc An, trước đây tôi vẫn nghĩ cô là một người rất có nguyên tắc, vừa kiên cường, độc lập, là hình mẫu về một phụ nữ mạnh mẽ, đi theo cô, tôi có thể học hỏi được rất nhiều điều. Nhưng giờ đây, tôi thấy cô..."
An Dao lạnh lẽo chăm chú nhìn Lâm Tĩnh Chi, "Cô định bảo tôi khiến cô thất vọng ư? Lâm Tĩnh Chi, có phải cô hiểu sai vị trí của mình rồi không, đây là chuyện nhà của tôi, khi nào đến lượt cô lên tiếng?"
Chuyện nhà?
Đây rõ ràng là chuyện công ty!
Không tính chuyện Bàng Phi đã giúp Lâm Tĩnh Chi và An Dao, chỉ nói việc anh đã vì quán rượu này làm rất nhiều chuyện, ngay cả dì lao công cũng đều thấy rõ, An Dao mù hay sao, đã không thưởng tiền thì thôi, xảy ra chuyện liền lôi anh ra đỡ, này là cái gì chứ?
"Tổng giám đốc An, tôi nghĩ người không hiểu rõ vị trí của mình không phải tôi, mà là cô!"
"Ây da, đông vui nhỉ!" Tiếng cười của Bàng Phi khiến An Dao đem mấy lời định nói nuốt vào trong lòng.
Bàng Phi biết hết những chuyện vừa xảy ra ở nơi này, đấy là do anh vẫn luôn ẩn mình sau cây cột thầm quan sát phòng khi có chuyện không hay xảy ra còn kịp thời can thiệp.
Lúc An Dao nói muốn giao anh ra, anh cũng ngạc nhiên rằng vậy mà mình lại không hề tức giận như trong tưởng tượng, chắc có lẽ là quen, mà cũng có thể là do đã chết lặng.
Anh cười cười bước tới, thấy Lâm Tĩnh Chi đau lòng thay mình, thật chẳng đáng, mà An Dao từ đầu đến cuối đều không lộ ra một chút cảm xúc nào, không, nói cho đúng thì nhiệm vụ của cô coi như xong rồi.
"Người các ngươi muốn đã đến, giờ đi được chưa?"
"Tên họ Bàng kia, ông mày muốn tìm mày tính sổ, có ngon thì theo tao!" Ngón tay Mao Ngũ chỉ lên mũi Bàng Phi, vết sẹo trêи mặt như vặn xoắn lại, trông càng dữ tợn.
Bàng Phi đang ngậm một cây tăm, bộ dáng cà lơ phất phơ.
Theo mày, nghĩ hay lắm!
An Dao muốn đẩy anh ra chịu trận, anh sao có thể để cô ta được như ý nguyện?
Cô bất nhân, đừng trách tôi bất nghĩa.
Bàng Phi ngồi xuống một băng ghế sô pha, bắt chéo chân, cây tăm trong miệng xoay qua chuyển lại, " Tao cũng muốn theo mày lắm, nhưng mà đôi chân này lại không chịu nghe lời, nếu không thì, bọn mày khiêng tao đi đi."
"Khiêng con mẹ mày!" Mao Ngũ tung nắm đấm.
Bàng Phi nhìn như không phản kϊƈɦ, kỳ thật trong lòng đã sớm tính toán, đợi Mao Ngũ lao đến liền đột nhiên đưa chân gạt ngã, phía trước Mao Ngũ là một chậu hoa, giờ cả đầu gã đều ụp lên trêи đó, xui rũi thế nào lại gãy cả răng.
Máu trong miệng "Phốc phốc" trào ra, lại thêm cái bộ dạng hung dữ thế kia, nhìn chẳng khác nào con quỷ trong mấy phim kinh dị.
"A, tao giết mày...." Mao Ngũ giận đến mất trí, điên cuồng lao đến chổ Bàng Phi.
Có vài người không hiểu chuyện, ví như Mao Ngũ, chuyện lần trước đã chứng minh thực lực của cả hai chênh lệch đến mức nào, vậy mà gã cứ khăng khăng cho rằng Bàng Phi gặp may, thề phải đánh bại Bàng Phi để chứng minh năng lực của mình.