Bước ra công ty, nhìn xa xa Bàng Phi trông thấy một bóng hình quen thuộc đang đứng thẳng. Dù cho cả thân thể người đó mang đậm hơi thở của xã hội nhưng cũng không thể nào che giấu dáng đứng thẳng tắp của quân nhân.
Anh ấy chắc chắn là Thời Phong!
Bại tướng dưới tay anh của hai nắm trước giờ đây đã trở thành ông chủ của anh.
Khói thuốc trong miệng Thời Phong tà tà bay đi. Nghe tiếng ai bước đến rồi dừng lại, anh ấy biết người anh cần đợi đã đến.
Hút đến hơi cuối cùng, anh ấy vứt tàn thuốc đi rồi từ từ quay người.
Da anh vẫn thế, vẫn đen như ngày nào, ánh mắt anh vừa chứa đầy tâm trạng vừa giản đơn.
Đầy tâm trạng bởi đó là cảm xúc hiện giờ của anh với Bàng Phi, giản đơn là vì xưa giờ anh hiếm khi cảm nhận ra loại cảm xúc này.
Không đắc ý, không khoe khoang cũng chẳng giễu cợt.
Còn Bàng Phi, anh ấy vẫn rất bình thản trước mọi chuyện!
“Đội trưởng Bàng, đã lâu không gặp anh!” Hai năm trước Bàng Phi là đội trưởng của chiến đội chiến lang còn Thời Phong thuộc chiến đội săn hổ của đội trưởng. Sau chuyện lần đó, Thời Phong bị truy vấn, còn Bàng Phi đã trải qua những chuyện gì anh không hề hay biết, tuy vậy anh vẫn gọi người đó là đội trưởng Bàng như khi ấy.
Thấy anh ấy duỗi tay, sau vài giây do dự, Bàng Phi cũng vươn tay về phía đó.
Khi hai cánh tay chạm vào nhau, họ ngấm ngầm thể hiện sức mạnh của mình như hai thanh thép phang vào nhau.
Sau khi xuất ngũ, những người lính chuyển về sống ở các thành phố lớn. Rất ít người giữ được thói quen rèn luyện thân thể như khi tại ngũ, và Thời Phong là một trong số rất ít đó.
Mấy năm nay, vì ở trong quân đội và ngày nào Bàng Phi cũng tập luyện nên anh cũng mạnh không kém.
Chẳng ai chịu thua, cũng chẳng ai chịu nhường đối phương.
Từ so kè về lực cánh tay, so tài đánh đấm đến khả năng tính toán, hai người họ trông như đã ngầm thỏa thuận với nhau từ trước.
Thời Phong tấn công nhanh, chính xác, tốt hơn trước, không uổng công hai năm qua đã luyện tập vô cùng bền bỉ.
Nhưng trước mặt Bàng Phi, sự tiến bộ của anh chẳng đáng là bao.
Không chỉ chênh lệch về năng lực mà còn là về môi trường. Dù sao Thời Phong cũng chỉ tiếp tục tập luyện những gì đã được học trong quân ngũ, còn Bàng Phi đã trải qua biết bao khóa huấn luyện khắc nghiệt.
Sau mười hiệp, Thời Phong mất thế rồi nhận một đấm ngay ngực.
Cũng may Bàng Phi không dùng toàn lực, nên Thời Phong chỉ ho ra máu.
Thời Phong không phục, thấy công sức bao năm vất vả đều đổ sông đổ bể, không anh tức giận, tay nắm chặt thành quyền rồi hung hăng đấm thẳng vào mặt Bàng Phi!
Nắm đấm xuyên qua không trung, tạo ra tiếng “vù vù”.
Thấy nắm đấm to như bao cát bay đến và chỉ cách mình không đến hai cm, Bàng Phi nhanh chóng nghiêng người khiến nắm đấm ấy bay lệch vào không trung. Anh bắt lấy cánh tay kia rồi kéo về phía trước để làm đối thủ đứng không vững. Sau đó, anh móc chân vào chân của đối thủ rồi nhấc cả người đối thủ lên không trung.
Bàng Phi buông tay khiến trọng tâm của Thời Phong không vững rồi cả người anh cứ thế theo đà lao xuống đất.
Điều này khiến anh càng ngày càng khó chịu, những cảnh tượng từ hai năm trước ùa về trong đầu anh như một cuốn phim. Thù mới hận cũ, nay phải tính hết!
Lúc này anh mới nhận ra, hình như cổ tay anh bị trật. Bàng Phi động vào tay anh khi nào anh không hề hay biết.
Thời Phong ngầm hiểu về khả năng ra đòn anh không bì lại Bàng Phi.
Hiện giờ anh không dám hấp tấp, bởi kết quả đã được định sẵn.
Bàng Phi để đồ đi làm và hợp đồng cho buổi chiều cạnh con sư tử đá, nhìn qua ai cũng hiểu anh không cần công việc này.
“Gượm đã.” Thời Phong gọi anh:
“Trong hợp đồng đã ghi rõ trong vòng hai năm anh không được nghỉ việc,trừ phi tôi sa thải anh.”
Đồ bịp bợm!
Thời Phong đã đào sẵn một cái hố để Bàng Phi nhảy vào trong từ lâu, đáng trách là anh vì ham ký hợp đồng mà không đọc kỹ nội dung.
“Đội trưởng Bàng, khi ấy anh thắng tôi, tôi rất không phục. Giờ chúng ta đều đã xuất ngũ, có thể nói chúng ta đang ở cùng một vạch xuất phát. Hai năm, trong hai năm này, nếu anh để tôi thắng anh một lần, thì khi ấy anh có thể bỏ đi.”
Trêи hết Thời Phong muốn chứng minh bản thân anh cũng không thua kém Bàng Phi.
Một người luôn kiên trì tập luyện sau khi giải ngũ và có ý chí vững chắc như anh đâu thể nói qua loa vài câu là có thể giải quyết rõ ràng mọi chuyện.
Mới đầu Bàng Phi còn lo lắng cậu ta cố ý làm khó bản thân rồi tự kiếm chuyện cho chính mình, nhưng nghe cậu ta nói vậy giờ đây anh có thể thở phào nhẹ nhõm.
Vì từng được huấn luyện trong quân đội, nên bụng dạ và độ khoan dung của anh không như người thường.
Với một người xem trọng thắng thua hơn tất thảy như Thời Phong, thắng được Bàng Phi là ước mơ cả đời.
Tư thù là chuyện cá nhân, còn công việc là công việc. Chỉ cần phân biệt rạch ròi hai vấn đề này là được.
“Được!”
Bàng Phi đồng ý.
Lúc tám giờ hơn anh rời khỏi Trung Thái. Chạy tới chạy lui cả ngày, từ lúc ăn sáng lúc tám giờ hơn tới giờ, đã hơn mười hai tiếng trôi qua mà anh vẫn chưa bỏ gì vào bụng.
Bàng Phi gọi một tô mì xào ở một gánh mì bình dân gần đó, sau đó bắt xe buýt để về nhà họ An.
Thực ra anh muốn vào viện thăm ba và em gái anh, và cũng muốn báo cho họ tin vui rằng anh đã tìm được việc. Nhưng nghĩ đến An Dao, anh đành ngậm ngùi cất giữ ý định ấy vào trong.
Nhiều lúc những suy nghĩ như thế khiến anh khó chịu, chi bằng cứ nói thẳng với người trong nhà còn hơn giấu giếm thế này.
Anh chỉ mong em gái anh sẽ mau chóng khỏi bệnh, tới lúc ấy anh sẽ chẳng cần đắn đo vì chuyện này nữa.
Nay là cuối tuần, An Lộ và Tào Tú Nga đều ở nhà, có điều đêm nay hai mẹ con họ chẳng thì thầm to nhỏ với nhau nữa.
Tào Tú Nga liếc nhìn anh rồi lải nhải như mọi lần. Bàng Phi cũng đã quen với cảnh này nên xem như không nghe thấy.
An Lộ đặt quả nhỏ trong tay xuống rồi lên lầu với Bàng Phi:
“Này, đêm qua anh có vào phòng tôi không?”
“Không.”
Biết nhiều chẳng bằng giả điếc, Bàng Phi cũng chẳng muốn rước phiền phức về cho mình.
An Lộ không buông tha cho anh, cô ta hỏi tiếp:
“Thật sao? Anh không phải là người thích nói dối.”
Bàng Phi không đáp, trở người và không để ý đến cô ta.
Không nghe được đáp án bản thân mong muốn, An Lộ không cam lòng. Cô ta đứng trước giường rồi nói:
“Này, đừng giả điếc nữa. Nói đi, bát canh giải rượu đó là do anh nấu, đúng chứ?”
“Nếu anh không nói, tôi sẽ không để yên cho anh. Tôi sẽ kể cho chị tôi nghe chuyện tối hôm kia anh đã đi ăn với người phụ nữ khác.”
Không sợ chuyện rắc rối, chỉ sợ bị quấy rầy.
Bàng Phi bực mình, bật dậy rồi nói:
“Là tôi đấy. Sao nào?”
“Ái chà, anh thừa nhận sớm đấy. Quả nhiên, do ăn bát canh anh nấu nên tôi mới bị đau bụng nguyên ngày.”
Bát canh ấy chắc chắn không có vấn đề gì, có thể do cô ta ăn phải đồ ăn không tốt nên mới bị như thế. Tuy giờ cô ta đã ổn hơn, nhưng Bàng Phi vô tình từ một người tốt bụng thành con người bụng dạ xấu xa, ác độc.
Nếu biết mọi chuyện sẽ thế này, anh chẳng cần nấu canh giải rượu, cứ để cô ta ngủ cả ngày là xong
“Ra ngoài, cô mau ra ngoài!”
Bàng Phi kéo tay An Lộ rồi đẩy cô ra cửa.
Cô ta khoanh hai tay trước ngực, “hừ” một tiếng , nói xong câu “Cứ đợi đấy” rồi xoay người bỏ đi.
Sáng sớm hôm sau, An Dao ra khỏi phòng rồi gặp Bàng Phi cũng vừa bước ra với bộ trang phục chỉnh tề.
Khi hai đôi mắt nhìn nhau, Bàng Phi nhanh chóng dời mắt. Từ lúc xuống lầu, ăn sáng ở phòng bếp đến lúc rời khỏi nhà họ An, anh không nói với cô một câu nào.
Đang đi trêи đường, Bàng Phi nhận được tin nhắn từ An Dao. Cô nhắn hỏi liệu anh đã tìm được công việc mới chưa?
Cô này có ý gì thế? Cô rất bất ngờ khi anh tìm được việc, hay ý cô là anh không nên đi kiếm việc làm?
Trong câu nói thường chứa đựng cảm xúc, hắn nhắn lại: Phải, vả lại tiền lương và đãi ngộ tốt hơn nhà hàng Trường An nhiều. Chuyện này đến khá bất ngờ nhỉ.
Vừa ngồi ăn sáng, An Dao vừa đọc tin nhắn vừa bực mình: quả là bất ngờ thật. Đáng nhẽ tôi nên chúc mừng anh, nhưng nay đành phải thương tiếc cho anh. Tôi e là một công việc tốt như thế sẽ không đến tay anh. Vì khi trước anh đã kí hợp đồng với nhà hàng nên hiện tại anh vẫn là nhân viên của nơi này, vì vậy cảm phiền anh mau chóng quay lại làm việc.
“Chết tiệt!” Bàng Phi uể oải rồi quay tới quay lui rồi thầm thốt lên: không thể nào!
Trong phút chốc, An Dao lại gửi tin nhắn đến: tốt nhất anh đừng nghĩ đến chuyện bỏ việc hoặc từ chức, bởi tôi đã thông báo cho ba với Yến Tử rằng khi em ấy xuất viện, tôi sẽ mời mọi người ra nhà hàng rồi đãi một bữa cơm để chào đón em ấy.
Đọc sơ qua cũng nghe ra cô đang đe dọa anh.
Càng đọc anh càng bực mình: còn một chuyện khác. Mấy nay anh không đi làm cũng không xin nghỉ, tôi xem như anh bỏ bê công việc. Theo quy định của nhà hàng, một ngày tự ý bỏ việc sẽ bị trừ ba phần tiền lương, nói cách khác hiện anh phải trả lại mấy trăm đồng cho công ty. Tôi tốt tính nên không để bụng mấy trăm đồng đấy của anh, mong anh sau này sẽ làm việc thật tốt và nghiêm chỉnh chấp hành theo quy định và quy tắc của nhà hàng.
Bàng Phi bực bội bèn bấm số gọi cho cô:
“Này cô họ An kia, cô có thấy cô hơi quá đáng không?”
“Quá đáng? Chuyện tôi nói đều là thật, quá đáng chỗ nào?”
Cô ung dung uống một ngụm sữa, cầm một miếng bánh mì rồi đứng dậy rời đi bàn ăn:
“Tôi cho anh một ngày để giải quyết những chuyện cần làm. Tối nay anh đi làm như bình thường.”
Nói xong, cô cúp máy.
Bàng Phi có thể dùng điểm yếu của An Dao để uy hϊế͙p͙ cô, thì cô cũng có thể dùng điểm yếu của Bàng Phi để đe dọa anh. Có người nhà anh trong tay, cô luôn có thể nắm đầu hắn.
Nếu anh không chịu ly hôn, muốn làm An Dao khó chịu, thì tất nhiên An Dao sẽ chẳng để anh sống yên ổn.
Cô bắt anh phải làm việc vất vả, cực nhọc nhưng chỉ nhận được vài đồng lương ít ỏi để thử xem anh có thể trụ được đến khi nào?
Bàng Phi lâm vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, làm bên nhà hàng hay bên Thời Phong, làm thế nào cho vừa lòng đôi bên?
Nghĩ đến bạc đầu, anh quyết định làm ở cả hai bên.
Dù sao thời gian đi làm cũng tiện, không bị chồng chéo nhau: từ năm giờ chiều trở đi làm ở nhà hàng, còn bên Trung Thái thì làm từ tám giờ sáng đến bốn giờ rưỡi chiều.
Nếu thế, anh vừa không bị trễ giờ làm, vừa tăng thêm thu nhập. Ý tưởng này quả là tuyệt vời.
An Dao muốn dùng công việc để làm khó hắn, nhưng tình thế hiện giờ quá tốt, mọi chuyện không theo dự tính của cô.
Tuy nghĩ được đến đó, nhưng Bàng Phi lại không lo được cái họa về sau.
Ngày đầu đi làm, anh muốn đếm sớm một chút để hiểu rõ cách làm việc.
Sau này, anh rất muốn được ở lại đây để học hỏi thêm nhiều điều và phát triển sự nghiệp.
“Cao Hổ, chính là hắn.” Bàng Phi vừa vào công ty đã bị vài người chú ý.
Trong số đấy, có một người tên Cao Hổ. Hắn hơn bốn mươi, thân hình mập mạp, cả người toát lên mùi hương của dân xã hội đen, trông chẳng phải là con người hiền lành, lương thiện. Vì hôm qua nghe ngóng được tin anh sẽ đến đây, nên nay hắn cũng đến.