Cực Phẩm Rể Quý

Chương 219: Coi Trọng Quá Mức






"An Lộ, em làm loạn thì cũng thôi đi, sao lại còn muốn liên lụy đến anh rể của em chứ? Em mau đưa điện thoại cho anh ấy, chị có chuyện muốn nói với anh ấy." Tình huống này hoàn toàn khác với suy nghĩ của An Lộ, cô ta vốn cho rằng chị mình sẽ rộng rãi đáp ứng yêu cầu của mình, không nghĩ tới An Dao lại la rầy và oán giận cô ta.
An Lộ đột nhiên cảm thấy không vui: "Chị, em đây không phải làm loạn, đó là sự nghiệp của em.

Lần trước.

trong buổi tổng kết cuối năm ở nhà họ La, công lao của em chị cũng nhìn thấy rồi đó, em vì sự nghiệp này đã bỏ ra rất nhiều tâm huyết và cố gắng, một ngày nào đó em nhất định sẽ thành công.

Chị là chị gái của em, hẳn là nên ủng hộ em mới đúng, sao có thể nói những lời đả kích em như thế chứ?"
"Chị không quan tâm, em muốn làm loạn là chuyện của em, nhưng mà em không thể liên lụy đến Bàng Phi..."
Mắt thấy Bàng Phi đã rút dụng cụ trên người xuống, chuẩn bị đi qua, An Lộ nhanh cúp điện thoại, sau đó viện cớ lừa Bàng Phi.

Lại lấy cớ điện thoại di động của mình hết pin nên muốn mượn dùng điện thoại của Bàng Phi gọi cho bạn cùng phòng để tạm thời anh không có cách nào đi tìm An Dao hỏi về tình huống thật.
Cô ta còn đang không biết một lát nữa nếu Bàng Phi muốn điện thoại cho An Dao xác minh tình huống thì nên làm cái gì, kết quả sau khi y tá làm xong, cô ta trở lại phòng bệnh thì thấy Bàng Phi đã ngủ thiếp đi rồi.
Điều này khiến An Lộ thở dài một hơi, cũng bắt đầu vắt hết óc suy nghĩ biện pháp lấp liếm.

Tiếng chuông điện thoại của người chị An Dao giống như bùa đòi mạng vậy, không ngừng reo lên, An Lộ không có cách nào khác, đành phải trốn ra bên ngoài mà nhận: "Em để cho Bàng Phi nghe điện thoại."
Trong giọng nói của An Dao có mang theo lửa giận.
"Chị, chị làm sao thế? Anh rể đang ở cùng em, cũng không phải lêu lổng bên ngoài, ở cùng những người phụ nữ khác chứ, chẳng lẽ ngay cả em chị cũng không tin à?" An Lộ thực sự không nghĩ ra, An Dao liên tục gọi điện thoại đến là có ý gì, cô không tin tưởng cô ta sao?
Làm loạn?
Cô ta rất yêu quý sự nghiệp này của mình, thậm chí đến mức chấp nhận đánh đổi mạng sống của mình, đi tìm chứng cứ phạm tội của La Lượng, trong bữa tiệc cuối năm sẽ đưa ra các vấn đề sắc bén cho La Đại Hải, những cái này không đều là đang giúp cô sao? Sao vào miệng cô, những chuyện này đều biến thành làm loạn hết rồi chứ?
Hơn nữa, An Dao liên tiếp gọi điện thoại như vậy, rõ ràng chính là đang nói "chị không tin tưởng em", cô ta là em gái ruột của cô mà, cô tìm anh rể, nhờ anh giúp một chút chuyện, chẳng lẽ không được sao chứ?
"An Lộ, em bây giờ chỉ là sinh viên mà thôi, nên lấy việc học làm đầu, đừng làm những chuyện không có ý nghĩa đó nữa..."
Lời này An Lộ rất không thích nghe, cái gì mà chuyện không có ý nghĩa chứ? Chuyện nào cô ta làm không có ý nghĩa? Hơn nữa, cô ta chỉ làm những chuyện này trong thời gian rảnh của mình thôi mà, cô ta cũng đâu có lơ là việc học đâu.

Với lại, thành tích học tập của cô ta bây giờ đã tăng lên rất nhiều, chỉ sợ những chuyện này An Dao căn bản không hề biết.
Cô chỉ biết bận bịu với sự nghiệp của mình, xong sự nghiệp thì dùng hết tất cả tâm tư của mình trên người Bàng Phi, làm gì có thời gian quan tâm cô em gái này chứ!
Từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ vật chất thì có lúc nào mà cô bảo vệ, chăm sóc cô ta như em gái không chứ? Không có, vậy bây giờ cô lấy lý do gì để mà chỉ trích cô ta chứ?
"An Dao, chị quá phận rồi!" An Lộ tức giận: "Em nói cho chị biết, đây là sự nghiệp của em, là lý tưởng của em, là linh hồn của em, em không cho phép chị sỉ nhục nó.

Còn có, em nói cho chị biết, đây không phải là làm loạn, một ngày nào đó em nhất định sẽ thành công, thậm chí còn thành công hơn chị.

Đừng luôn lấy lý do chị thành công ra mà đến phê bình em, em không còn là trẻ con nữa đâu."
"Còn nữa, bây giờ em dựa vào tiền mình kiếm được đủ nuôi sống mình, không hề lấy một đồng nào của chị, cũng mong chị đừng luôn dùng bộ dáng cao cao tại thượng đó mà chỉ trích em.

Hừ."
Tức giận thở hồng hộc cúp điện thoại, An Lộ dứt khoát tắt nguồn điện thoại của cả mình và Bàng Phi.
Thật không nghĩ tới vậy mà An Dao lại nói với cô ta những lời quá đáng như vậy, đúng là vô lý mà!
An Lộ chính là như vậy, vui vẻ thì chính là vui vẻ, không vui chính là không vui, cho dù quan hệ có tốt đến mấy, thân đến mức nào, chỉ cần bạn nói quá đáng một câu thì cô ta sẽ trở mặt ngay, xưa nay cô ta chưa từng che giấu ý nghĩ của mình ở trong lòng.
Nhưng mà cô ta cũng là dạng người không mang thù, chuyện gì qua thì sẽ cho nó qua, nhưng mà hôm nay, cô ta chắc chắn sẽ tức giận cả đêm này.
Đối với cô ta mà nói, An Dao không chi là chị gái, mà còn là người mẹ của mình, là tấm gương để cô ta phấn đấu, là cô giáo, là bạn bè...
Hình tượng kiên cường, cố gắng tiến lên của cô đã cổ vũ An Lộ rất nhiều, cô ta vẫn luôn xem cô là tấm gương để phấn đấu, hy vọng có một ngày có thể trở thành một người thành công như An Dao.
Nhưng mà khi thần tượng này của bạn phê bình lý tưởng của bạn, nói lý tưởng của bạn chỉ là làm càn, loại cảm giác này thật sự là rất tệ.
Ai thèm quan tâm cô nữa chứ, dù sao đêm này đã như vậy rồi.
Hôm sau, tia nắng sớm đầu tiên xuyên qua cửa sổ chiếu vào phòng, chiếu lên cái giường trắng noãn, Bàng Phi từ từ mở mắt, chỉ thấy An Lộ ngồi trước giường bệnh ngủ thiếp đi, nước bọt cũng đang chảy ra.
Giấc ngủ tối hôm qua thật đúng là dễ chịu, một giấc ngủ luôn đến sáng.

Anh có chút khát nước, muốn tự mình xuống rót nước, nhưng chỉ mới khẽ động thì đã đánh thức An Lộ đang ngủ cạnh giường.
"Anh...!anh rể, anh dậy rồi à?" An Lộ dụi dụi đôi mắt còn mông lung do mới thức dậy, đến sau nửa đêm cô ta mới ngủ được, bây giờ thực sự buồn ngủ quá.
Nghỉ ngơi một đêm, Bàng Phi cảm giác cả người mình đã tốt hơn rất nhiều rồi, chí ít có thể xuống giường đi bộ, khăng khăng muốn tự mình đi rót nước uống.
Uống nước xong, anh đứng trước cửa sổ hoạt động thân thể, y tá trực ban đến kiểm tra nhiệt độ của anh, thấy cảnh tượng này tức giận răn dạy.

An Lộ cười trộm, Bàng Phi đành phải ngoan ngoãn nằm lại lên giường.
Y tá vừa đi, Bàng Phi đã lấy nhiệt kế ra, chuẩn bị thay quần áo, nói không muốn ở lại cái nơi này, quá cẩn thận rồi.
"Vậy anh không trị liệu nữa sao?"
"Không trị nữa, thương thế trên người anh đã không sao nữa rồi, em nhìn đi, bây giờ trông anh khỏe lắm đúng không?" Bàng Phi đứng ngay trước mặt An Lộ, hoạt động thân thể một lần nữa, chỉ là mới khẽ động thôi mà trên lưng lập tức truyền đến cảm giác đau đớn thấu xương, mặc dù anh đã cố gắng cắn răng nhịn xuống, nhưng vẫn bị An Lộ phát hiện.
Hôm nay, cho dù An Lộ nói cái gì thì Bàng Phi cũng không ở lại, bắt anh nằm yên được người khác hầu hạ, cái này còn khó chịu hơn giết anh nữa.
An Lộ không lay chuyển được anh, đành phải từ bỏ.
"Vậy anh trở về phải nghỉ ngơi cho tốt, đừng có chạy lung tung, coi như cho mình thư giãn một chút." Nhớ tới chuyện tối ngày hôm qua, An Lộ cảm thấy vẫn cần phải nói lại tình hình thực tế cho Bàng Phi: "À mà...!kỳ thật tối hôm qua em đã nói dối anh, chị em không hề nói để anh đi theo em, em sợ sau khi anh trở về thì hai người lại xảy ra mâu thuẫn, cho nên phải nói với trước với anh."
"Nếu như chị em có hỏi thì anh cứ ăn ngay nói thật, đẩy hết mọi chuyện lên trên người của em đi, dù sao lúc này em cũng đã cãi nhau với chị ấy, vậy nên chị ấy muốn nghĩ thế nào thì nghĩ thế đó đi."
Bàng Phi bất lực liếc mắt, anh biết chắc chắn mọi chuyện không đơn giản như vậy, tối hôm qua anh cũng quá mệt mỏi, không muốn nghĩ nhiều, lúc đầu muốn gọi điện thoại cho An Dao xác nhận một chút, kết quả sau đó lỡ ngủ thiếp đi mất tiêu.
An Lộ nói dối cũng là vì tốt cho anh, nói cho cùng cũng không thể trách cô ta được, nhưng cô ta lại nói cô ta cãi nhau với An Dao, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy?
"Chị ấy khinh bỉ nghề nghiệp của em, nói em là đang làm loạn, còn nói kém cỏi, bất tài, hừ, chị ấy nói em thế nào cũng được, nhưng không được nói cố gắng của em đều là đang làm loạn.

Dù sao lúc này em vẫn là rất tức giận, nếu như chị ấy không xin lỗi em, em tuyệt đối sẽ không tha thứ cho chị ấy."
Đột nhiên nhớ tới điện thoại còn đang tắt nguồn, có khi An Dao đã gọi điện thoại cho cô ta muốn nói xin lỗi...
Nghĩ tới đây, An Lộ nhanh chóng lấy điện thoại ra khởi động máy, sau khi điện thoại bật nguồn lên thì cô ta rất thất vọng, An Dao căn bản không hề gọi một cuộc điện thoại nào, thậm chí ngay cả một cái tin nhắn cũng không có.
"Em biết ngay mà, ở trong mắt của chị ấy, em vĩnh viễn chỉ là một đứa trẻ không hiểu chuyện, chỉ biết gây sự mà thôi." An Lộ tức giận thở hồng hộc cất điện thoại di động vào túi, tiếp tục rầu rĩ không vui.
Bàng Phi lấy điện thoại di động ra, mở máy lên.

Âm thanh "đinh đinh đinh" vang lên không ngừng, tin nhắn, điện thoại chưa nhận, tất cả đều là của An Dao.
Trời vừa rạng sáng.
Ba giờ sáng.
Rạng sáng năm giờ.
Buổi sáng bảy giờ.
Cả đêm qua An Dao không ngủ!
Bàng Phi nhanh chóng gọi lại, chỉ vang lên một tiếng, điện thoại đã được nhận, hẳn là điện thoại vẫn luôn được cầm ở trong tay.

"An Dao, sao một đêm qua em lại không ngủ vậy?" Bàng Phi đau lòng lại tự trách.
"Em đang chờ anh trả lời điện thoại của em, chờ một đêm, suốt cả một buổi tối.

Anh đã nói nếu như lần sau còn như vậy, nhất định sẽ đích thân nói với em một tiếng, cho nên em vẫn đang chờ.

Vậy mà tôi cứ chờ mãi nhưng vẫn không chờ được, từ khi trời sáng đến trời tối, từ đêm đen đến khi trời hừng sáng.

Em vẫn không chờ được điện thoại của anh, không nhịn được mà gọi cho anh, thế nhưng điện thoại của anh vẫn luôn tắt máy.

Bàng Phi, là anh nói em có thể gọi điện thoại cho anh mà, tại sao anh lại tắt máy chứ?"
Dù cho cách điện thoại, Bàng Phi cũng có thể cảm nhận được sự bất an và thấp thỏm của An Dao, anh không cách nào tưởng tượng được An Dao làm thế nào mà có thể vượt qua buổi tối này trong căn phòng tối đen như mực đó, anh cũng cũng từng trải qua chuyện này, mỗi một phút trôi qua, không có giây nào là anh không bị giày vò cả.
Anh đã nói sẽ cho An Dao một mái nhà yên bình, nhưng lần nào cũng vậy, sau khi nói những lời hứa kia xong thì cứ thất hứa mãi, điều này khiến anh rất là áy náy.
"An Dao, thật xin lỗi, là anh thất hứa rồi." Anh không còn dám bảo đảm, sợ sẽ thất hứa lần nữa.
Dù biết rõ có một số việc anh cũng bất đắc dĩ.
An Lộ nhìn khuôn mặt như bị mây đen giăng kín của anh, không hiểu: "Anh rể, chị của em một đêm không ngủ, vẫn luôn đợi điện thoại của anh thật à? Trời đất, từ lúc nào nào mà chị em trở nên như thế..."
Phải hình dung như thế nào nhỉ?
Nếu nói là coi trọng Bàng Phi thì An Lộ lại cảm thấy sự coi trọng này có chút quá mức!
Ngược lại giống như một loại áp lực!
Nhưng đó dù sao cũng là chị ruột của mình, nói như vậy thì có chút quá phận rồi.
"Vậy chị của em có nhắc đến em hay không thế?" An Lộ ôm một tia hi vọng hỏi thăm, nhưng đổi lại chỉ là thất vọng, An Dao một chữ cũng không có nhắc lên cô ta, đối với chuyện tối ngày hôm qua, cô không cảm thấy đó là lỗi của mình, hoặc cũng là nói, cô căn bản không hề suy nghĩ chuyện tối qua có phải là lỗi của mình hay không.
Rốt cuộc tính khí của An Lộ cũng nổi lên: "Tuỳ tiện miệt thị sự nghiệp và lý tưởng của người khác, chị ấy còn không thèm để ý tới chuyện này? Không xin lỗi, vậy thì em sẽ không trở về nhà họ An, lúc nào chị ấy nhận ra sai lầm của mình, em lại trở về.

Anh rể, anh trở về nói lại với chị của em, cứ nói hiện tại em rất giận chị ấy, để tự chị ấy xem xét mà xử lý thế nào."
Bàng Phi bị bộ dáng của cô ta chọc cười, cảm giác khó chịu do thất hứa với An Dao cũng giảm bớt không ít..