"Có tiếp nhận hay không là chuyện của anh ấy, còn có làm hay không lại là chuyện của em.
Anh rể, sao làm việc gì cũng cần phải có hồi báo chứ? Em không mong anh ấy trả ơn cho em, và em cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc em làm điều này để làm cho anh ấy cảm động hay sao đó.
Em chỉ cảm thấy rằng vẻ ngoài hốc hác hiện giờ của anh ấy khiến người ta cảm thấy đau lòng.
Em chỉ là muốn cố gắng hết sức để giúp đỡ anh ấy, cũng không mong gì hơn.
"
"Có lẽ hành vi của em đối với anh là làm càn nhưng đối với em mà nói, em dùng tất cả khả năng của bản thân để muốn anh ấy trở nên tốt hơn.
Em không hiểu.
Tốt với một người như vậy là sai sao? Yêu chính là mù quáng, là bốc đồng như vậy, tại sao lại cần suy nghĩ nhiều như vậy làm gì cơ chứ, không cảm thấy mệt hay sao? "
Ý kiến của cô gái này nghe ra thì cũng khá mới mẻ, làm cho Bàng Phi không nói nên lời.
Cái thứ gọi là tình cảm này lấy đâu ra mà có thể nói ra một cách dễ ràng như vậy cơ chứ.
Ngay cả người xưa cũng đã từng nói, "hỏi trên thế gian này, tình là gì, để người ta sống chết không rời".
"Em nói đúng.
Trong vấn đề tình cảm này, không có cái gì là đúng hay sai, anh cũng không nên nói rằng em không đúng.
Nhưng mà, con người ta sống không chỉ sống cho riêng bản thân mình, mà cũng nên suy nghĩ cho người khác nữa.
Tình hình hiện tại là rõ ràng.
Em không cần phải làm bất cứ điều gì cả, chỉ cần cho Thời Phong cùng Trầm Ngưng Tâm một chút không gian cá nhân riêng là được."
An Lộ tức giận đến bật cười nói: "Nói đi nói lại cũng là anh đang cố thuyết phục em đừng tiếp tục tới đưa canh nữa.
Hừ, anh đã nói đến nước này rồi nếu em còn không nghe cứ tiếp tục đi đưa canh, chẳng phải anh sẽ nói em là không hiểu chuyện sao.
Đây canh này coi như anh được lợi rồi."
Đây coi như là lãng phí tiền bạc một cách có lợi đi.
"Uống canh thôi thì cũng không đủ no, hay là mời anh rể cùng đi ăn một bữa cơm ngon đk." Ăn ngon là thứ yếu, điều quan trọng nhất vẫn là nên an ủi An Lộ.
Tính tình của cô gái này, Bàng Phi đã quá hiểu rõ rồi, nếu như không an ủi tốt thì cô ta rất dễ sẽ lại tái phạm.
Mặc dù An Lộ đã chịu thỏa hiệp, nhưng rốt cuộc thì không phải là cô ta tự nguyện, nếu như cô tacòn không chịu nhường bước thì trong lòng Bàng Phi khó mà nuốt trôi được cục tức này.
"Được, vậy chúng ta đi đến Hoàng Đô đi.
Nghe nói nhân viên phục vụ ở đó đều là rất đẹp trai tuấn tú, hơn nữa còn trượt giày patin đến giao đồ ăn.
Quả thật là quá đẹp trai đi.
Em cũng đã muốn đi thử từ rất lâu rồi, nhưng thật tiếc cái vì cái ví rỗng nên vẫn chưa có cơ hội đi.
Hôm nay làm phiền anh rể của em phải phá sản một lần."
"Được."
Tiêu tiền chỉ là chuyện nhỏ, miễn là có thể giải trừ tai họa là được.
Hoàng Đô là một nhà hàng nổi tiếng trên mạng, nơi đây đã trở nên nổi tiếng trên mạng với những dịch vụ đặc biệt, có rất nhiều người đến đây ăn, hôm nay may mắn không có nhiều người xếp hàng nên nhanh chóng đã được sắp xếp vào bàn.
Các bàn đều đầy ắp, họ chỉ có thể ngồi trong phòng khách.
Những người phục vụ cao ráo đẹp trai đi giày trượt đi tới, trông có vẻ quyến rũ một chút, tâm trạng của An Lộ quả thực tốt hơn rất nhiều.
"Nhà họ An đã được sửa sang lại rồi.
Cuối tuần này em có thể trở về ở được rồi." Bàng Phi vừa rót cho hai người họ mỗi người một tách trà vừa nói.
An Lộ nói: "Cuối tuần này em không về được.
Em đã hứa là sẽ viết phóng sự cho một tạp chí.
Cuối tuần em cùng Tiểu Mao đi phỏng vấn thực địa."
"Bây giờ em đã lớn, đã trở thành một người bận rộn rồi sao?" Bàng Phi cười và nói đùa.
Câu nói này đối với An Lộ quả thật rất hữu ích.
"Em không còn là đứa trẻ thiếu hiểu biết và chỉ biết gây rắc rối cho gia đình nữa, cuối cùng em cũng đã có công việc kinh doanh của riêng mình."
Một khi con người ta có lý tưởng và mục tiêu, chất lượng cuộc sống sẽ thay đổi rất nhiều, và sự thay đổi này không chỉ ở cuộc sống, mà còn ở cả trong tinh thần.
"Tốt lắm, mau nâng cốc chúc mừng sự nghiệp của em."
Bữa ăn này cùng với Bàng Phi đã khiến cho tâm tình của cô ta tốt hơn rất nhiều, và những điều không vui trước đó đã hoàn toàn được xóa sạch.
"Anh rể, nhìn qua bên đó." Đang dùng bữa được một lúc, An Lộ đột nhiên phát hiện bóng dáng hai người không thích hợp đang đi vào, sắc mặt lập tức trở nên xấu đi.
Bàng Phi nhìn theo ánh mắt của cô, anh nhìn thấy La Tinh Tinh, bên cạnh là La Đại Hải bên cạnh đang tiến vào, mà cái bụng của La Tinh Tinh đã nhô lên một chút.
"Đúng thật là đen đủi!" Một bữa ăn đang ngon lành, lại bị phá hoại rồi.
Bàng Phi không giống cô, anh lại có một suy nghĩ khác.
Kể từ lần trước gây ồn ào tại cuộc họp báo cáo cuối năm, La Đại Hải giống như là đã bốc hơi vậy, ngoài những rắc rối của Đông u và Mỹ trong Bảo tàng võ thuật Tây Hải, cũng chưa từng thấy anh ta có thêm bất kỳ hành động nào khác.
Điểm này hoàn toàn không phù hợp với phong cách làm việc của La Đại Hải một chút nào.
Điều đáng sợ của một con cáo chính là vì nó quá tinh ranh, La Đại Hải là một con cáo rất gian xảo, Bàng Phi không bao giờ tin rằng mình có thể nuốt được ông ta, nhưng cũng không hiểu tại sao trong khoảng thời gian này bản thân mình lại có thể bình yên đến như vậy?
Đừng tưởng tượng một con sói đang ăn thịt sẽ đột ngột chuyển sang ăn chay, điều này là hoàn toàn không thể xảy ra.
"Chúng ta mau đi thôi." Bữa cơm này đích thì là ăn không yên rồi.
Có một số điều như thể chúng đã được định sẵn trong tương lai, hai người họ đã cố gắng hết sức để tránh không chạm mặt, nhưng họ không ngờ bản thân vẫn phải đối đầu với La Đại Hải cùng La Tinh Tinh.
Khi kẻ thù gặp nhau, thì luôn có cảm giác từng tia lửa điện được bắn ra.
Trong đôi mắt đẹp của La Đại Hải một nỗi tức giận đang được bùng cháy.
An Lộ nắm chặt lấy cánh tay của Bàng Phi, cố ý ưỡn ngực lên nói: "Anh rể, chúng ta đi thôi."
Khi họ đi bên trái, La Tinh Tinh cũng đi bên trái, họ đi sang bên phải, La Tinh Tinh cũng đi bên phải ngán đường của họ, một mực không cho phép họ rời đi.
An Lộ không khỏi nóng nảy quát: "Tôi nói này cô La, đường rộng mà cô không đi cứ thích ở đây chặn đường tôi.
Tôi bị cận thị rất nặng.
Vạn nhất không cẩn thận còn va vào đứa bé trong bụng cô thì thật là không tốt à nha."
La Tinh Tinh thực sự hy vọng cô ta sẽ đụng phải đứa bé trong bụng mình ngay bây giờ, tốt nhất là hãy đập bỏ mầm mống ác độc nhỏ này trong bụng cô ta ngay đi!
Cô ta chưa bao giờ nghĩ muốn sinh vì La Đại Hải mà sinh ra đứa nhỏ, cô ta không bao giờ muốn, nhưng có rất nhiều chuyện không phải cô ta có thể kiểm soát được.
Không ai biết cô ta đã phải chịu đựng nhiều đến mức nào, cũng không ai biết trong lòng cô khó chịu đến bao nhiêu.
Sự mất tích của La Lượng, bị La Đại Hải cưỡng bức sinh con, để sinh ra một đứa trẻ khỏe mạnh cô ta phải luôn ở trong nhà dưỡng thai…
Tất cả mọi thứ không như những gì cô ta nghĩ trong lòng, mọi thứ đều bị đè xuống tàn nhẫn nặng như núi, thậm chí cô ta còn không có cơ hội để thở.
Ngày thường trước mặt La Đại Hải, cô ta luôn phải giả vờ ngoan ngoãn, nghe lời, mọi sự bất bình cũng như không muốn cô đều che dấu đi.
Từng chút, từng chút một, những thứ này từ từ chất thành đống giống như núi lửa, không phun ra thì sẽ sóng yên biển lặng, nhưng một khi đã bùng lên thì sẽ rất kinh khủng.
Và Bàng Phi là một tên khốn trong đám núi lửa đó.
Cơn tức giận vô tận tuôn ra không kiểm soát được, La Tinh Tinh giơ tay lên và đánh vào mặt An Lộ một cách dữ dội.
"Bốp!" Nữ nhân vẫn điên cuồng như trước, không nói lời nào mà bắt đầu đánh xuống.
Lý luận với một người điên không bao giờ có thể nói rõ ràng.
Vì vậy, Bàng Phi một lời thôi cũng lười nói, chỉ phí nước miếng thôi.
Chỉ cần Bàng Phi anh ở đây, dù là La Tinh Tinh hay ngay cả la Đại Hải cũng không ai được chạm vào một sợi tóc của An Lộ.
Tất cả những điều này, không cần phải nói ra, anh ấy sẽ dùng những hành động thực tế để chứng minh.
Còn La Đại Hải thấy La Tinh Tinh hôm nay chán nản, buồn bực, vì vậy ông ta muốn đưa cô ta ra ngoài để thư giãn một chút, nhưng không ngờ lại gặp phải Bàng Phi.
"Tinh Tinh..." Đầu óc của con cáo già này luôn bí ẩn và kỳ lạ, ngay cả người thân cận nhất cũng không đoán ra được.
La Tinh Tinh ậm ừ rụt tay lại, trước mặt La Đại Hải, cô ta căn bản là không dám quá tự phụ, vì vậy cô ta chỉ có thể chịu đựng trước.
Loại nơi này không thích hợp để khai chiến, hơn nữa, đối phó với Bàng Phi, căn bản không cần tới La Đại Hải ra tay.
"Chúng ta đi thôi." La Đại Hải mang theo La Tinh Tinh đi, ngọn lửa khai chiến rốt cuộc vẫn chưa bùng cháy.
Bất kể là vì lý do gì, trong mắt An Lộ, cô ta và Bàng Phi đã thắng trận trong trận chiến này, nhìn bộ dạng vừa tức giận vừa bất lực của La Tinh Tinh, cô thật sự rất thoả mãn: "Anh rể, bữa cơm này chỉ có thể tính là một nửa, anh còn nợ em nửa bữa nữa."
An Lộ đang nắm lấy cánh tay của Bàng Phi, lắc lư làm nũng, anh rể của cô ta tốt như vậy, không lợi dụng thì đứng thật là ngốc mà.
Bàng Phi biết cô ta chỉ là kiếm cớ để được đi ăn cơm, cũng chỉ là ăn cơm thôi, số tiền ít ỏi này anh bỏ ra được.
Hai người bọn họ vừa nói chuyện vừa cười đùa rồi tiến vào bãi đậu xe dưới tầng hầm.
Đột nhiên, Bàng Phi tinh ý nhận ra được phía sau có tiếng động cơ chuyển động đột ngột, ngay trong một giây tiếp theo, một chiếc ô tô tốc độ cao lao vào bãi đậu xe dưới đất, tiếng động cơ như một con dã thú rầm rộ hơn bao giờ hết.
Bàng Phi vô thức ôm An Lộ né ra, chiếc xe suýt chút nữa đã đâm thẳng vào bọn họ.
Chiếc xe lao xuống tông vào một cây cột rồi dừng lại.
"Quá là nguy hiểm rồi! Vừa rồi suýt chút nữa là đâm vào chúng ta." An Lộ kinh sợ vỗ vỗ ngực.
Bàng Phi bước tới xe thì thấy tài xế đã bị va đập chảy máu đầu, trong xe một mùi rượu nồng nặc bốc ra.
Nhìn bề ngoài, có vẻ như người lái xe này đã uống quá nhiều, nhưng Bàng Phi có linh tính rằng ngoài mọi chuyện không hề đơn giản như vậy.
Tất cả chỉ là một trực giác, một trực giác nhạy bén đã được hình thành qua nhiều năm.
"Mau rời khỏi đây." Bàng Phi nói với An Lộ.
Ngay khi xe ra khỏi bãi đậu xe dưới tầng hầm, Bàng Phi nhận thấy có một chiếc ô tô màu trắng đang theo ngay sau họ, điều này có thể khẳng định rằng phỏng đoán trước đó của anh là hoàn toàn chính xác.
Ngoài La Đại Hải, Bàng Phi không thể nghĩ ra người thứ hai có thể trong thời gian ngắn như vậy lại có thể sắp xếp những việc này.
Mánh khóe này trước đây đã từng bị Đại Hải dùng qua rồi, giờ lại tái diễn, chẳng nhẽ con cáo già đó đã dùng hết thủ đoạn rồi sao?
"Anh rể, chúng ta đang bị theo dõi sao?" An Lộ cũng đã nhận ra được chiếc xe màu trắng đang đi theo sát bọn họ, nhưng phát hiện của cô so với bàng Phi thì lại muộn hơn rất nhiều.
Bàng Phi tiếp tục điều khiển xe một cách nhàn nhã: "Không cần bận tâm, anh sẽ đưa em đi vòng quanh núi Ngưu Đầu."
An Lộ chẳng nhẽ lại không nghe ra được ý tứ trong lời nói của Bàng Phi, anh nói rằng sẽ đưa cô đi vòng quanh, nhưng thực chất anh là đang muốn đi dọn dẹp mấy tên trong chiếc xe đó Tham gia vào cuộc vui, An Lộ luôn có hứng thú: "Anh rể, ăn với anh bữa cơm này thật là hồi hộp đó nha, nửa bữa không đủ, anh phải nợ em thêm một bữa khác."
Thật đúng là một cô gái tâm cơ, lúc này rồi mà còn có ý nghĩ đùa giỡn.
"Được, đều nghe theo em."
Hơn bốn mươi phút sau, xe của Bàng Phi dừng lại ở một nơi hẻo lánh ở Ngưu Đầu, bọn họ nhìn theo chiếc xe màu trắng trên đường đi, hiện tại ước chừng sắp tới nơi rồi.
Quả nhiên không mất bao lâu, chiếc xe màu trắng từ từ xuất hiện trong tầm mắt của hai người, chiếc xe dừng lại, đợt đã lâu nhưng người trong xe lại không xuất hiện.
"Anh rể, bọn họ hiện tại là muốn làm gì?" An Lộ tò mò hỏi.
Bàng Phi lắc đầu đáp:"Quá lười đoán, cứ đi xem thử coi sao.".