"Được được được, vậy bây giờ chúng ta liền đi đi."
Tên đàn ông xăm trổ nói.
Sớm lấy được tiền, sớm về báo cáo, không cần nghĩ nhiều đến những người này, liền trực tiếp đi cùng Bàng Phi.
Bàng Phi có thể thay Ngưu Bảo Phúc trả sáu vạn tệ, nhưng mỗi tháng một vạn tiền thuê nhà cũng quá vô lý.
Bản thân có thể giúp Ngưu Bảo Phúc giải quyết rắc rối trong một lúc, nhưng không thể giải quyết cả đời.
Suy xét nguồn gốc của chuyện này, vấn đề nằm ở ông chủ đứng phía sau.
Giúp người giúp tới cùng, Bàng Phi nói: "Tiền, có thể đưa cho các người, nhưng các người phải đưa tôi đến gặp ông chủ của mấy người."
Lời của Bàng Phi khiến người đàn ông xăm trổ tinh ý nhận ra có điểm không đúng.
Đưa tiền thì đưa tiền, gặp ông chủ để làm gì?
Mấy người bọn họ có chức trách làm đàn em thay mặt ông chủ giải quyết phiền phức, sao có thể gây phiền toái cho ông chủ?
"Người anh em, nếu như cậu muốn trả tiền, vậy thì hãy vui vẻ giao tiền cho tôi, nhưng nếu cậu muốn kiếm chuyện, tôi khuyên cậu vẫn nên đừng có suy nghĩ này.
Ông chủ của chúng tôi không phải người cậu có thể trêu vào đâu." Tên đàn ông xăm trổ nói.
"Tiền tôi sẽ trả, nhưng tôi cũng phải gặp ông chủ của mấy người.
Nếu như cậu không để tôi gặp, vậy sáu vạn tệ cậu cũng đừng nghĩ lấy được nữa." Bàng Phi khí định thần nhàn, nhưng ý tứ trong lời nói vô cùng kiên định.
Tên đàn ông xăm trổ mặt biến sắc: "Người anh em, cậu thế này là muón ép tôi ra tay sao? Nếu như cậu đã kiên định như thế, vậy đừng trách tôi không khách khí.
Các anh em, cướp lấy thẻ của cậu ta."
Mấy kẻ phía sau tên đàn ông xăm trổ nắm chặt nắm đấm, hùng hùng hổ hổ lao về phía Bàng Phi.
"Bụp bụp bụp…" Còn chưa đợi đối phương ra tay, Bàng Phi đã thuần thục quật ngã toàn bộ đám người này, gọn gàng lưu loát, không chút chậm chạp.
Lại nhìn Bàng Phi, một chút chuyện cũng không có.
Sắc mặt tên đàn ông xăm trổ đột ngột thay đổi, giơ nắm đấm xông lên.
Bàng Phi không né không tránh, một tay bắt lấy cổ tay của tên đàn ông xăm trổ, nhẹ nhàng bẻ ra ngoài.
Đồng thời, ngón cái ấn vào ***** ** trên cổ tay hắn, cơn đau đột ngột nặng thêm mấy lần.
Biểu cảm của tên đàn ông xăm trổ đau đớn vô cùng, nhưng vẫn cứng miệng: "Tên nhóc, bọn tôi là người của Cương gia.
Cậu đi nghe ngóng một chút, xem xem cả vùng này ai không biết tên của Cương gia.
Bọn tôi là thay Cương gia làm việc.
Cậu đánh chúng tôi, cũng chính là đánh Cương gia.
Cương gia nhất định sẽ không bỏ qua cho cậu."
"Tôi không quan tâm Cương gia gì ca, bắt nạt bạn của tôi thì đều chẳng phải thứ tốt đẹp gì.
Dẫn tôi đi gặp ông ta, tôi không làm khó mấy người nữa."
Chỉ với bản lĩnh này, cả đám người bọn họ đều bị treo lên mà đánh.
Cứ theo lời Bàng Phi mà làm, còn có thể có cái cớ cho mọi việc.
Nếu không theo lời anh, vậy chỉ có kết cục bị vặn gãy tay thôi.
"Được, tôi đưa cậu đi gặp Cương gia." Cân nhắc nhiều lần, tên đàn ông xăm trổ lựa chọn vế trước.
Bàng Phi thả tay ra.
"Đi!" Tên đàn ông xăm trổ đi phía trước, một cái nhìn âm hiểm từ trong ánh mắt lóe lên.
Tên nhóc này cho rằng mình giỏi giang lắm?
Một lát nữa xem mình ở trước mặt Cương gia thêm dầu vào lửa.
Có Cương gia xử lý, tên nhóc này chết chắc rồi.
Cương gia tên thật là Ngụy Cương, bao thầu toàn bộ quyền sở hữu các cửa hàng trên phố Ba Mươi.
Ngụy Cương trước kia là thuộc hạ của Phương Trấn Hải, sau này rời khỏi nhà họ Phương tìm cửa ký hợp đồng sở hữu khu cửa hàng này, mỗi năm kiếm được số tiền thuê nhà kếch xù mà chỉ bỏ ra một khoản nhỏ.
Phố Ba Mươi rất hẻo lánh.
Chủ của các cửa hàng nơi này đều không có bối cảnh và chỗ dựa.
Cho dù giá cả có đắt đỏ, họ cũng không dám nói gì, khiến cho Ngụy Cương càng ngày càng ngạo mạn, giá cả ngày càng tăng thêm.
Hắn chính là địa chủ của phố Ba Mươi, người khác cũng chỉ dám tức giận mà không dám nói gì.
Đám đàn em đi theo Ngụy Cương cũng đều ngang ngược ngạo mạn thành quen.
Ngay cả hộ khó nhằn như Ngưu Bảo Phúc, cùng lắm cũng chỉ là không giao tiền thuê nhà mà thôi, vẫn không có ai dám cả gan đánh người của Ngụy Cương.
Cho nên, khi Ngụy Cương nghe tên đàn ông xăm trổ nói bọn họ bị đánh, mà người đánh bọn họ còn không để ông trong mắt, liền lập tức nổi giận: "Làm gì có cái lẽ đó, dám ở địa bàn của ông đây phách lối, chán sống rồi à? Tên nhóc đó ở chỗ nào, gọi nó cút vào đây."
Tên đàn ông xăm trổ chính là muốn như thế này: "Cương gia, tên tiểu tử đó đang ở bên ngoài.
Bây giờ tôi đi gọi cậu ta vào."
Hắn chạy ra ngoài cửa, trong lòng rất đắc ý: "Cương gia gọi cậu vào."
Khi tên đàn ông xăm trổ truyền lời, Bàng Phi cuối cùng cũng gặp được vị Cương gia trong truyền thuyết này.
Trên người của những kẻ côn đồ đều sẽ có một thứ mùi xã hội nồng nặc.
Cái thứ mùi xã hội trên người của tên Ngụy Cương này còn nặng hơn.
Ông ta cao to lực lưỡng, vẻ mặt hung dữ, mặc một cái áo ba lỗ đen làm lộ ra phần lớn da thịt trên người, hai cánh tay đều là hình xăm, trái thanh long, phải bạch hổ đã lỗi thời từ lâu.
"Chính là tiểu tử nhà cậu đánh người của tôi?" Miệng Ngụy Cương ngậm một điếu thuốc, lưng dựa vào ghế, vẻ mang vài phần xã hội đen.
Bàng Phi không phủ nhận: "Là tôi."
"Tên nhóc, gan của cậu cũng thật lớn, ngay cả người của tôi cũng dám đánh.
Hắc Cẩu, lại đây."
Hắc Cẩu chính là tên đàn ông xăm trổ, hùng hục tức tốc chạy tới.
Ngụy Cương nói: "Cậu ta đánh cậu như thế nào, bây giờ cậu đánh lại cậu ta như thế."
"Cương gia, tên nhóc này rất lợi hại, tôi không phải là đối thủ của cậu ta."
"Thật biết đánh nhau đó, vậy cậu thử xem thứ này có thể đánh cậu ta hay không." Ngụy Cương lấy từ trong ngăn kéo ra một thanh đao thép đưa cho Hắc Cẩu.
Hắc Cẩu nhận lấy thanh đao, trong mắt lóe lên một tia sáng.
Vừa mới bị Bàng Phi ức hiếp như con chó, xem ra lúc này có thể trả thù rồi.
Ngược lại nếu có chuyện thì cũng đã có Cương gia chống lưng, hắn sợ cái thá gì chứ.
Quăng thanh đao lên, Hắc Cẩu hung dữ chém về phía Bàng Phi.
Trái lại lại bị một cước của Bàng Phi cực nhanh đá bay thanh đao ra ngoài.
"Bụp…" Vừa vặn, thanh đao lướt qua mặt của Ngụy Cương, đâm vào lưng ghế của ông ta.
Một cen-ti-mét, cũng có thể còn chưa tới khoảng cách một cen-ti-mét nữa, thanh đao sáng loáng cứ thế mà bay đến lau da của Ngụy Cương.
Ngụy Cương vô thức sờ lên mặt mình một chút.
Vẫn may, chưa có chảy máu, nói đúng hơn là mặt mình không có chuyện gì.
Nhưng mới vừa rồi, thực sự quá đáng sợ.
Thiếu một chút, chỉ thiếu đúng một chút, mặt của mình suýt bị đánh đến nở hoa luôn rồi.
Đây là cảnh cáo của Bàng Phi cho Ngụy Cương.
Với thân thủ của anh, số người ở đây có nhiều thêm nữa cũng chẳng thể làm gì được anh.
Bây giờ chính là thời điểm nói ra mục đích bản thân tới đây rồi: "Sáu vạn tệ này là tiền thuê nhà nửa năm trước của Ngưu Bảo Phúc, tôi trả hết cho ông rồi.
Từ nửa năm sau trở đi, tiền thuê nhà của ông ấy chỉ có thể tính mỗi tháng hai nghìn."
Cơ mặt của Ngụy Cương co rút, hai nghìn, một năm mới được hai vạn, vậy ông ta kiếm tiền thế nào nữa.
"Tiểu tử, cậu thế này cũng bắt nạt người quá đáng quá."
"Vị trí của phố Ba Mươi hẻo lánh, đa phần đều là những tiểu thương quanh năm bám trụ ở nơi này, đều làm kinh doanh nhỏ, thu nhập cả năm cũng chỉ có thể được mấy vạn tệ, toàn bộ đều bị đám sâu mọt hút máu các người vắt cạn rồi.
Chuyện của người khác tôi không có năng lực mà quản, nhưng Ngưu Bảo Phúc là bạn của tôi.
Các người bắt nạt ông ấy, cũng chính là khó dễ Bàng Phi này."
Ngay lập tức, Ngụy Cương trợn tròn mắt: "Cậu… cậu nói cậu tên là Bàng Phi?"
Sự sụp đổ của nhà họ Phương, chính là bị một người trẻ tuổi tên là Bàng Phi quật đổ.
Làm thuộc hạ dưới trướng Phương Trấn Hải đã nhiều năm, Ngụy Cương hiểu rất rõ thực lực của Phương Trấn Hải và nhà họ Phương, thế mà lại bị một tên tiểu tử miệng còn hôi sữa đạp đổ, thật là không thể tin nổi.
Ngay cả một gia tộc lớn như nhà họ Phương còn bị Bàng Phi giày vò, nói gì đến một tên địa chủ như ông ta chứ.
Nghe nói phía sau Bàng Phi này có không ít người chống lưng, là người mà mấy tên địa chủ như ông ta đắc tội không nổi.
Mấy vạn tiền thuê nhà là chuyện nhỏ, nhưng chớ vì chuyện này mà ồn ào đến mức tiễn luôn cả chính mình.
Suy cho cùng, bọn họ căn bản cũng chẳng trong sạch gì, chịu không nổi giày vò của cảnh sát.
"Được, cậu nói bao nhiêu thì là bấy nhiêu."
Thái độ của Ngụy Cương thay đổi cũng thật nhanh, có lẽ ông ta cũng biết đến mình.
Có điều chẳng sao cả, thế này Bàng Phi cũng tiết kiệm được mấy lời thừa thãi.
"Hy vọng ông nói lời giữ lời.
Nếu không, đừng trách tôi không khách khí."
"Đợi đã." Ngụy Cương cầm sáu vạn tệ trên bàn trả lại Bàng Phi: "Số tiền này cậu cầm đi, tiền thuê nhà nửa năm trước của Ngưu Bảo Phúc tôi cũng tính hai nghìn, mức giá này ông ta có thể chấp nhận được.
Nếu như thực sự không trả nổi, thiếu nợ một thời gian cũng không sao cả.
Tóm lại, số tiền này tôi không thể lấy.
Cậu yên tâm, tôi sẽ không gây rắc rối cho Ngưu Bảo Phúc nữa."
Tên này không dám đắc tội Bàng Phi, hơn nữa còn rất sợ anh.
Nếu như tiền đã lấy ra rồi, làm gì có lý nào lại cầm về.
Hơn nữa, Bàng Phi nhớ Ngưu Bảo Phúc đã nói tiền của ông ta đều dùng để vợ khám bệnh.
Con gái đến cả công viên vui chơi cũng thấy mới lạ, có thể thấy gia đình cũng chẳng giàu có gì.
Nếu như Ngụy Cương đã không cần số tiền này, vậy giữ lại cho Ngưu Bảo Phúc đi.
"Cậu Bàng đi thong thả…" Ngụy Cương lúc này hoàn toàn không khác gì chân chó, kính kính cẩn cẩn tiễn Bàng Phi ra ngoài.
Hắc Cẩu tỏ vẻ vô cùng không hiểu: "Cương gia, ngài đây là…"
Lời vẫn chưa nói xong, trên đầu đã bị đập một cái đau đớn: "Con mẹ nó, cậu đắc tội ai không đắc tội, lại cứ trêu vào ôn thần.
Cậu biết cậu ta là ai không? Đến cả ông chủ của tôi, nhà họ Phương còn phải nằm trong tay tên nhóc đó.
Cậu cảm thấy tôi có khả năng đấu lại cậu ta không?"
Ngụy Cương thở dài nhẹ nhõm một hơi, vẫn may chuyện này còn chưa chuyển biến xấu, thật là trong cái rủi có cái may.
Nhìn thanh đao trên lưng ghế kia, giỏi thật, toàn bộ lưỡi đao đều đâm vào.
Lúc ấy nếu như là đâm vào mình, e rằng xương cốt đều bị chém đứt.
Hắc Cẩu mặt mũi buồn bực, chính mình làm sao có thể biết Bàng Phi lợi hại như thế.
Nếu như biết cũng đã không như vậy rồi.
"Thế này, cậu chuẩn bị chút quà tặng cho con của Ngưu Bảo Phúc." Ngụy Cương đột nhiên nói.
Hắc Cẩu càng ngày càng không hiểu: "Cương gia, cho dù chúng ta sợ Bàng Phi kia, nhưng Ngưu Bảo Phúc tính là cái thá gì, chúng ta sao phải lấy lòng ông ta?"
"Cậu thì hiểu cái quái gì.
Ngưu Bảo Phúc và Bàng Phi là bạn bè.
Nịnh bợ được Ngưu Bảo Phúc, vậy thì có thể tiếp cận được Bàng Phi rồi.
Nghe nói thế lực phía sau cậu ta rất lớn, nếu như có được sự giúp đỡ của cậu ta, đối với sự phát triển của chúng ta lại có thể không có lợi sao?"
Ông chủ chính là ông chủ, thật biết sử dụng đầu óc.
Hắc Cẩu gật gật đầu: "Vâng, tôi bây giờ liền đi làm."
Rời khỏi chỗ của Ngụy Cương, Hắc Cẩu vội vã gọi điện thoại cho một người: "Mau đưa Y Y trở về cho tao… Bớt phí lời, mau lên.
Hơn nữa mày phải đảm bảo con nhóc kia không được thiếu một sợi tóc nào."
"Phù…" Gọi điện thoại xong, Hắc Cẩu thở dài một hơi.
Vẫn may chuyện hôm nay vẫn chưa quá thảm, nếu không chính mình hôm nay cũng xong đời rồi..