Bởi vì cú điện thoại này của Thời Phong, tâm trạng Bàng Phi cũng tốt hơn nhiều, An Dao chủ động nhận công việc của nhà hàng, cô đã làm ăn qua với nhà hàng rồi, cũng khá am hiểu các nhà hàng lớn nhỏ ở Dung Thành, chuyện này giao cho cô đi làm Bàng Phi rất yên tâm.
Hôm sau, ngay cả công ty An Dao cũng không đi, trực tiếp đi cùng Bàng Phi đón Thời Phong và Trầm Ngưng Tâm.
Nhiều ngày không gặp, hai người này giống như đã thay đổi, lại giống như không thay đổi gì cả.
Thời Phong càng vui vẻ, bớt đi mấy phần đẹp trai, nhưng thêm mấy phần hạnh phúc, mà Trầm Ngưng Tâm thì ít đi mấy phần diễm lệ, thêm mấy phần đáng yêu, khi hai người nhìn nhau trong mắt sẽ phát ra ánh sao lấp lánh, thật là chua khỏi phải nói.
Nói chuyện với nhau một lúc, bốn người lập tức lái hai xe đi quán rượu An Dao đặt trước.
An Dao đặc biệt chọn một quán rượu gia đình bình thường, không phô trương lãng phí, lại bởi vì Thời Phong và Trầm Ngưng Tâm cũng không quá câu nệ, không quá nghiêm túc, mà ung dung tự tại hơn nhiều.
An Dao trò chuyện với Trầm Ngưng Tâm, còn Thời Phong nói chuyện với Bàng Phi: "Anh Bàng, chuyến này đi ra ngoài khiến cho tôi mở rộng tầm mắt, giống như Diệp Thành, một đường ra thành phố gần biển này, tốc độ phát triển đó, anh không cách nào tưởng tượng được đâu.
Chúng tôi còn khảo sát an ninh, ăn uống, du lịch, cạnh tranh nghề nghiệp những thứ này, bọn họ đều đã có chỗ đứng rồi."
"Tôi nói anh này, giống như những nghề mà chúng ta suy tính trước kia, ở đó tất cả đều đã lạc hậu so với trong thành phố, dù cố gắng nữa cũng không có khả năng đuổi kịp bước chân người khác, chúng ta cũng chỉ có thể kiếm chút đỉnh tiền ở địa phương nhỏ này, có thể tưởng tượng để làm ăn phát triển hơn nữa, căn bản chính là không thể nào."
Thời Phong uống một hớp rượu thấm giọng rồi nói tiếp: "Hơn nữa tôi còn biết được một vấn đề, việc làm ăn này, cũng chưa có nói tới việc có lên nổi hay không, chủ yếu chính là nhìn anh có đó đầu óc kinh tế hay không mà thôi.
Có đầu óc, thì sẽ có thể giàu lên sau một đêm."
Thời Phong mặt mày hớn hở nói, Bàng Phi nghe cũng vui mừng.
"Ừ, nói nhiều như vậy tôi còn chưa biết cậu muốn nói với tôi là chuyện làm ăn gì đâu."
"Đừng vội, tôi lập tức vào chủ đề đây." Thời Phong cúi thấp người, sắc mặt nghiêm túc: "Anh Bàng, anh am hiểu nhất cái gì?"
Bàng Phi suy nghĩ một chút, trừ phương diện đánh nhau và giết người lợi hại một chút, thì giống như cũng không có sở trường gì khác.
"Còn tôi thì sao?"
"Cậu… Cậu làm ăn cũng tạm được."
Thời Phong bỏ qua lời này: "Tạm được chính là không được, thật ra thì tôi và anh, ngoài đánh nhau với giết người thì thật ra không còn bản lĩnh nào khác.
Trước kia cho tới tận bây giờ tôi không xem loại kỹ năng này chúng ta coi ra gì, cảm thấy nhiều lắm là lúc người khác gây chuyện sẽ không bị khi dễ, cũng hoặc là lúc muốn thu nợ có thể hù dọa người khác một chút, nhưng bây giờ, tôi đã thay đổi suy nghĩ."
"Bản lĩnh này của chúng ta đó là thật, rất nhiều người cũng theo không kịp, không chỉ dùng để bảo vệ mình hay bảo vệ người nhà, hoặc là lúc muốn thu nợ hù dọa người khác một chút, còn có thể kiếm tiền nha."
Rốt cuộc cũng nói đến điểm mấu chốt, Bàng Phi cái hiểu cái không: "Vậy cậu nói một chút xem, việc này sao kiếm ra tiền được?"
Nói đến chỗ này, Thời Phong càng nghiêm túc đứng lên, đây chính là việc cậu nghĩ rất lâu mới ra được, đã có lần bởi vì cái ý nghĩ này mà hưng phấn ngủ không được đấy.
"Thám...!tử...!tư...!đó!" Thời Phong nhấn mạnh từng chữ, nói ra việc làm cho bản thân hưng phấn mấy ngày mấy đêm ngủ không yên giấc.
Dĩ nhiên là, không phải là kiểu những thám tử tư trên thành phố kia, đã làm, thì bọn họ phải làm thám tử tư kiếm được nhiều tiền nhất!
Để kiếm sống, hơn nữa giá phải cao, mục tiêu là làm danh tiếng vang danh ra nước ngoài, giống như thám tử tư Joseph!
"Anh Bàng, tôi muốn ngay cả chi tiết nhỏ nhất cũng phải là tốt nhất, hai người chúng ta, hợp tác với nhau đi.
Mấy ngày nay tôi xem đi xem lại thám tử tư Joseph mấy chục lần, các loại đồ dùng biểu diễn bên trong còn có bản lĩnh của Joseph tôi có thể đọc thuộc lòng trôi chảy đấy.
Tôi tin chắc rằng hai người chúng ta hợp tác, tương lai chắc chắn sẽ có danh tiếng so với Joseph còn lợi hại hơn!"
Thám tử tư cũng là một con đường, Bàng Phi ngược lại không trông cậy vào việc có thể vang danh thế giới làm gì, chỉ cần có thể kiếm tiền là được.
Hơn nữa Thời Phong cũng nói, đã chuẩn bị đầy đủ trang bị thám tử tư cần, cộng thêm việc chuẩn bị cho hai người trang phục và đạo cụ toàn thân phù hợp, việc này tính ra cũng hết mấy trăm ngàn, tiết kiệm được chi phí lại không phải chịu sự hạn chế của thời tiết và cửa hàng, không có việc thì cũng có thể đi dạo khắp nơi một chút, rất thoải mái.
Thật ra thì đề nghị chân chính của Thời Phong hấp dẫn Bàng Phi chính là ở chỗ việc này rất tự do, không bị gò bó, Bàng Phi sợ nhất là mấy quy định cứng nhắc.
Việc này thật đúng là không tệ, việc có thể vang danh thế giới hay không trước tạm không nói, chuẩn bị đồ đạc đầy đủ hết rồi nói sau.
"Anh Bàng, vậy anh lấy cho tôi một cái tên đi, vang danh một chút, dễ nghe một chút, tôi suy nghĩ kỹ mấy ngày nay cũng không nghĩ ra cái tên nào tốt cả."
Loại chuyện này Bàng Phi càng không giỏi, đúng lúc lời này bị An Dao nghe được: "Tôi ngược lại là có một cái tên không tệ, tên là tổ chức Long Phong được không?"
Long, là lấy chữ Long trong chữ Bàng của Bàng Phi, Bàng Phi chính là một con rồng.
Phong, tự nhiên là lấy từ tên của Thời Phong, chẳng qua là dùng từ đồng âm.
Hai chữ này hợp lại vừa đặc biệt vừa đơn giản, còn rất dễ nhớ.
Thời Phong lập tức vỗ tay khen hay: "Long Phong Long Phong, tên này không tệ, anh Bàng, vậy chúng ta gọi là tổ chức Long Phong đi.
Việc chuẩn bị trở về tôi đi làm ngay, anh chờ tin tức tốt của tôi đi."
"Nếu là tổ chức, tiền này không thể để cho một mình cậu lấy ra, trở về cậu tính giấy thu nợ đưa cho tôi, hai người mỗi người một nửa."
Thời Phong vốn là muốn từ chối, dù nghèo đi nữa mấy trăm ngàn này anh ấy vẫn lấy là ra được, nhưng Bàng Phi nói đến như vậy, anh ấy mà từ chối nữa vậy thì tỏ ra quá không nể nang rồi.
"Được."
Với Thời Phong Trầm Ngưng Tâm bữa cơm này ăn vô cùng vui vẻ, An Dao nói: "Chúc mừng hai người, chuẩn bị có sự nghiệp của mình."
Đúng là đáng chúc mừng, cuối cùng không cần mỗi ngày không có việc gì làm đi lang thang nữa, thật giống như là đời người lập tức có được mục tiêu và phương hướng, mà tất cả những thứ này, cũng phải cảm ơn Thời Phong.
Phương diện làm ăn thì Bàng Phi đúng là không bằng Thời Phong có đầu óc linh hoạt, có lẽ mỗi người đều có sở trường của riêng mình, như vậy hai người người hợp tác mới có thể bổ sung lẫn nhau không phải sao.
"Chuyện đó...!Bàng Phi, chuyện Lâm Tĩnh Chi..." Thấy tâm trạng Bàng Phi đang vui, An Dao liền muốn nói việc mà cô định nói trước kia, tuy là Bàng Phi không so đo, khiến cô cảm thấy không cần phải giải thích.
Trước kia cũng bởi vì hai người luôn hiểu lầm lẫn nhau mới dẫn tới việc thiếu chút nữa ly dị, bây giờ, cô không muốn như vậy nữa.
Những lời này không biết quanh quẩn trong đầu bao nhiêu lần, luôn nghĩ tìm lúc tâm trạng Bàng Phi tốt rồi nói sau, bây giờ rốt cuộc cũng tới lúc.
"Mặc dù Tĩnh Chi đi rồi, nhưng em có cất giữ hai mươi phần trăm cổ phần của cô ấy, cũng coi là cho cô ấy một cái đền bù, anh yên tâm, có khoản tiền này, cuộc sống sau này của cô ấy nhất định sẽ không quá kém."
"Ồ." Nụ cười Bàng Phi trên mặt dần tắt.
An Dao không chú ý tới, vẫn còn tiếp tục nói: "Em biết chuyện này là em làm việc thiếu suy nghĩ, nhưng lúc ấy em thật sự chỉ là nói lẫy, xong hối hận đã không kịp.
Nhưng em làm tất cả những việc này, cũng chỉ bởi vì quan tâm anh."
Bàn tay mảnh khảnh phủ lên trên tay Bàng Phi, ánh mắt vô cùng chân thành.
Bàng Phi chỉ là vỗ hai cái trên mu bàn tay cô, cũng không nói gì.
Chuyện của Lâm Tĩnh Chi anh không trách An Dao, nhưng cũng không phải là không để ý tới, tiền bạc có thể đền bù, nhưng vết thương trong lòng một người thì đền bù như thế nào đây.
Có một việc anh chưa nói với An Dao, từ khi Lâm Tĩnh Chi đi rồi, anh đã nhờ Cơ Như Tuyết tìm hiểu tung tích Lâm Tĩnh Chi, bất kể như thế nào, anh cũng muốn chính mắt nhìn thấy Lâm Tĩnh Chi sống tốt mới có thể yên tâm.
Nhưng mà nhiều ngày qua, còn không có tin tức của Cơ Như Tuyết.
Coi như tổ chức sát thủ Hồng Hắc, bản lĩnh tốt nhất của bọn họ là tìm người, khứu giác bén nhạy của bọn họ có thể tra ra mục tiêu đang ẩn trốn, đây cũng là nguyên nhân Bàng Phi tìm Cơ Như Tuyết giúp.
Đêm khuya, An Dao đã ngủ rồi, Bàng Phi cầm điện thoại di động ra sân thượng, gọi cho Cơ Như Tuyết: "Sao rồi?"
"Tìm được rồi, nhưng anh nghĩ là tôi sẽ nói cho anh biết người đang ở đâu sao?"
Nếu cô ta ngoan ngoãn nói mới khiến Bàng Phi cảm thấy kỳ quái đấy, đối phó với Cơ Như Tuyết, liền không thể theo như lẽ thường: "Tôi không cần hỏi cô, không bao lâu nữa, cô sẽ cầu xin tôi hỏi cô thôi."
"Được thôi, tôi sẽ cầu xin anh, anh cứ chờ đó, đời này tôi cũng sẽ không cầu anh đâu."
Cúp điện thoại, khóe miệng Bàng Phi nở một nụ cười lạnh nhạt, ít nhất bây giờ anh biết là Lâm Tĩnh Chi bình an vô sự.
...
Tốc độ Thời Phong rất nhanh chóng, những thứ công cụ xuất hiện trong phim ảnh kia chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi cậu ta đã lấy được phần lớn, còn có mấy thứ có hình dáng kỳ lạ cần phải đặc biệt chế tạo, phải tốn chút thời gian.
Bên đó có Thời Phong chuẩn bị, Bàng Phi hoàn toàn có thể yên tâm, ngược lại là võ quán Tứ Hải bên kia, cuộc so tài trên lôi đài lần thứ ba sắp đến tới rồi, lần này thắng được thì Bàng Phi có thể cầm một trăm hai mươi ngàn, anh đang tính việc này kết thúc xong sẽ tuyên bố giải nghệ.
Một trăm hai mươi triệu, đủ tân trang lại nhà họ An một lần, hơn nữa tiền có thể đưa cho Thời Phong, còn dư lại cũng không ít đâu.
Một khi Thời Phong bên kia chuẩn bị xong, bọn họ cần phải thương lượng nhiều hơn nữa, đặt nhiều tâm tư vào việc khai trương thám tử tư sắp tới.
Bàng Phi thu thập xong Từ Hạ, chuyện của Sở Chi Điện và Lý Trọng sẽ giao cho Thiệu Thịnh, vốn là chuyện này anh chuẩn bị tự mình ra mặt, nhưng bây giờ bởi vì muốn phát triển sự nghiệp, cũng chỉ có thể ném cho Thiệu Thịnh.
Cơ Như Tuyết tiếp tục giả nam chui vào đây, hôm nay Từ Hạ không ở đây, cũng không ai để ý tới cô ấy.
Cơ Như Tuyết vừa tiến vào liền dò xét khắp nơi, không phát hiện người Đông Âu và người nước Mỹ, tranh giải vòng ba bên kia giống như đều là người Hoa.
"Hai ông lớn hôm nay không tới, thật là nhàm chán, anh lại dễ dàng thắng giải mà thôi."
Nghe giọng điệu này, không phải là hy vọng hai người tới thu thập Bàng Phi cô ta mới vui vẻ chứ?
"Lần trước anh ta đánh cô thành như vậy, chẳng lẽ cô không muốn vì mình trả thù sao? Hừ, coi như cô không muốn, tôi cũng muốn, dám vứt con gái từ trên đài xuống, thật là quá đáng.
Mấy ngày nay tôi chăm chỉ luyện tập bình quyền, phương diện võ công có tiến bộ rất nhiều, đang muốn lấy bọn họ luyện tay một chút đây..