Thành công giành được tư cách dự thi cấp ba của võ quán Tứ Hải, gặp lại những người quen cũ như Sở Chi Điện và Từ Hạ, và bây giờ còn thu nhận được một đệ tử có thần lực như Tiểu Diễm, lần này đúng là kiếm bộn rồi.
Tuy nhiên, những điều khiến người ta đau đầu không phải là không có, Cơ Như Tuyết chính là cái khiến Bàng Phi đau đầu.
Bất kể Bàng Phi ở đâu, cô ta đều sẽ đi theo, không rời nửa bước.
Bàng Phi không khách khí với cô ta: "Bây giờ tôi phải về nhà, cô có chắc muốn đi theo không?"
Cơ Như Tuyết ngồi xếp bằng trên ghế phụ không một chút bất động, vững vàng một cách dị thường: "Đi chứ, sao lại không đi, nhà của anh chẳng phải có rất nhiều phòng lớn sao, để cho tôi một cái cũng không tính là chiếm chỗ gì nhiều."
Tự nhận không ai có thể so sánh được với tổ chức sát thủ Hắc Hổ, vì họ luôn phải huấn luyện trong thời gian dài cùng với các nhiệm vụ đã hình thành được sức chịu đựng cùng thói quen, Bàng Phi thừa biết, đối nghịch với Cơ Như Tuyết tuyệt đối không có kết quả tốt.
"Vậy được rồi, cô thích thì cứ đi theo đi."
Điều này khiến Cơ Như Tuyết khó hiểu, Bàng Phi không phải loại người dễ dàng thỏa hiệp, lần này sao có thể dễ dàng đồng ý như vậy được?
Cơ Như Tuyết duỗi thẳng đôi chân dài của mình, "bộp" một cái, chân đặt lên chân của Bàng Phi nhấn ga: "Anh có ý gì?"
"Ý của tôi là nếu cô muốn về cùng tôi thì cứ đi theo đi, nếu hai người phụ nữ kia mà ăn giấm thì sẽ không cho tôi ra ngoài, tôi cũng không còn cách nào khác, cũng không thể tiếp tục dạy bình quyền cho cô được, phần còn lại phải dựa vào khả năng lĩnh ngộ của cô."
Nói đi nói lại, vẫn là lấy bình quyền ra uy hiếp Cơ Như Tuyết.
Điều mà người phụ nữ này ghét nhất là nhìn sắc mặt của Bàng Phi, trên đời này chỉ có Bàng Phi mới có thể uy hiếp Cơ Như Tuyết.
Cơ thể nhỏ nhắn đè lên như rắn nước, không phải Bàng Phi không dám đánh trả mà anh biết, mình không thể đánh trả.
"Hừ, đừng cho rằng tôi không biết trong lòng anh đang nghĩ gì, tôi thật sự thích đánh bình quyền với anh, nhưng so sánh người khác với anh, tôi có vẻ thích anh hơn, vì vậy anh nên cẩn thận."
Giọng nói nhỏ lại và "vèo", cả người biến mất.
Bàng Phi thầm thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng tránh được một phiền toái.
Chuyện của Cơ Như Tuyết cũng không gây ra nhiều gánh nặng trong lòng, hôm nay thật sự có quá nhiều chuyện vui.
Về đến nhà, Bàng Phi bối rối trước người đàn ông đang ngồi trên sofa trong phòng khách.
Cậu ấy mặc một bộ vest và đi giày da, độ dài vừa phải, trên bàn cà phê có một bó hoa cho thấy được mục đích của người đàn ông này.
Là dành cho Lâm Tĩnh Chi hay An Dao?
"Xin chào, anh trai!" Người đàn ông trên ghế sofa đứng dậy, đưa tay về phía Bàng Phi để thể hiện lòng kính trọng.
Một tiếng anh trai lại khiến cho Bàng Phi chết lặng.
Cho dù người này đến vì Lâm Tĩnh Chi hay An Dao, anh cũng không thể bắt tay với cậu ấy, cậu ấy là đến đoạt lấy người phụ nữ của mình trong nhà mình!
Đi thẳng vào phòng bếp, Bàng Phi gay gắt nói: "Người đó đến có chuyện gì vậy?"
An Dao có vẻ bất thường mở miệng, chưa kịp nói thì Lâm Tĩnh Chi đã nói trước: "Là quản lý mới được tuyển dụng của công ty đấy, cậu ấy nói rằng cậu ấy đã yêu tôi ngay từ cái nhìn đầu tiên, tự mình tìm đến nhà.
Như thế nào, muốn đuổi người ta đi sao?"
Có thể à?
Có thể thế nào?
Tại sao anh càng nhìn càng thấy tên kia lấm la lấm lét, không có ý tốt vậy chứ?
Hơn nữa, mới chỉ quen cậu ấy một ngày, Lâm Tĩnh Chi dường như đã định tiếp nhận rồi, cô ấy không có đề phòng sao? Không cần tìm hiểu rõ ràng sao?
Người phụ nữ này đang nghĩ cái quái gì vậy.
Không giấu được sự ghen tị trong lòng, Bàng Phi buột miệng nói: "Không được!"
Sau đó, bất chấp tất cả, anh bước tới lấy hoa và quà, rồi đẩy người kia ra ngoài.
"Hả, anh trai, anh trai...!làm gì vậy?"
Người đàn ông ngẩn ra, sao có thể bị đuổi ra ngoài? Không phải là làm việc xấu sao? Hay là...
Cũng phải cho người ta một lý do chứ.
Câu trả lời của Bàng Phi rất đơn giản và trực tiếp, và đó là câu trả lời thẳng thắn nhất trong lòng anh: "Tôi không thích cậu!"
Lâm Tĩnh Chi và An Dao đuổi đến chỗ bọn họ, nhưng An Dao không di chuyển vì cô thực sự không biết mình nên dùng tư cách gì để can ngăn Bàng Phi.
Lâm Tĩnh Chi chạy đến để ngăn anh lại, nhưng dù cô ấy nói gì, cô ấy cũng không thể ngăn Bàng Phi ném tên đó ra khỏi trái tim mình.
"Ầm!" Cánh cửa đóng lại, Bàng Phi cuối cùng cũng cảm thấy nhẹ nhõm.
Lâm Tĩnh Chi bất lực muốn cười: "Cậu ta không được sao, người ta ở đây là vì tôi mà không phải vì anh.
Tại sao lại ném ra ngoài?"
"Trông vừa xấu lại không có bản lĩnh đàn ông, tôi nói không được là không được."
Bàng Phi không nói nhiều, nhưng ý ghen tị trong những lời này lại quá rõ ràng.
Tục ngữ có câu trong nhà chưa tỏ mà ngoài ngõ đã tường, An Dao chứng kiến tất cả chuyện này, biết rằng Bàng Phi quan tâm đến Lâm Tĩnh Chi, nhưng không ngờ lại quan tâm đến điều này, trong lòng cô khó tránh sẽ có chút ghen tị.
Nhưng trong thâm tâm cô biết rằng mình không đủ tư cách ăn giấm của Lâm Tĩnh Chi, cũng không nên ghen với cô ấy.
"Người đó nhất định đòi đi theo, em cũng không ngăn được."
An Dao đến giải vây cho cô ấy, hiện tại tâm tình của cô rất phức tạp, nhất là khi nói ra những điều này, cô vô thức quan sát bộ dạng của Bàng Phi, biết rõ anh đang nghĩ gì, vẫn không khỏi có chút khó chịu.
Đôi khi con người ta mâu thuẫn như thế đấy, một khi đã rơi vào thế thì bản thân không thể kìm chế được.
Thái độ của Bàng Phi rất cứng rắn, nhất là khi Lâm Tĩnh Chi nói rằng cô ấy luôn muốn kết hôn với một người nào đó, trong lòng cô đột nhiên cảm thấy tức giận không thể giải thích được.
"Chị muốn lập gia đình cũng được, nhưng chị muốn gả cho ai thì cũng phải được sự đồng ý của tôi cái đã."
Hàm ý là người đó phải được anh đồng ý thì mới có thể.
Bàng Phi hiếm khi tức giận, và thái độ của anh đêm nay thực sự rất bất thường, không khó để nhìn ra.
Lâm Tĩnh Chi lo lắng cho An Dao, sợ cô suy nghĩ linh tinh, hơn nữa An Dao cũng đang cân nhắc cô ấy, từ thái độ của Bàng Phi, có thể thấy rằng anh không muốn Lâm Tĩnh Chi kết hôn.
Hai người phụ nữ có quá nhiều điều muốn nói với nhau, nhưng khi họ sắp mở miệng, lại không thể thốt nên lời.
Bữa tối cũng thật kỳ lạ, trước đây ba người thường sôi nổi hoạt bát, nhưng tối nay không ai nói chuyện, ngoại trừ tiếng đũa va chạm nhẹ.
Người theo đuổi Lâm Tĩnh Chi cũng sẽ không ngừng việc theo đuổi vì chuyện xảy ra đêm qua, sẽ có lúc Bàng Phi không ở nhà, vì vậy sẽ có lúc có thể tạo ra cơ hội.
Ở công ty, cậu ấy tặng hoa, mua đồ cho cô ấy, mọi người trong công ty đều biết cậu ấy đang theo đuổi Lâm Tĩnh Chi.
Lâm Tĩnh Chi từ chối người đàn ông tên Hạ Thụ một cách rất khéo léo.
"Hạ Thụ, cậu là người mới vừa đến công ty.
Cậu nên tập trung nhiều hơn cho việc kinh doanh và làm việc của mình, không phải làm cho tôi.
Cậu là người cũ ở nơi này, tại sao lại để tôi nhắc nhở chứ? Chú ý thời gian thử việc của cậu.
Nếu như cậu không đạt tiêu chuẩn, cậu sẽ bị đuổi khỏi công ty đấy.
"
Hạ Thụ tràn đầy tự tin: "Tôi theo đuổi chị nhưng cũng sẽ không chậm trễ công việc.
Tôi có khả năng xử lý tốt hai bên.
Tĩnh Chi, tôi thực sự đã yêu chị ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Hạ Thụ tôi đã ba mươi tuổi rồi.
Nhiều năm qua, số lượng phụ nữ tôi đã gặp không phải là ít, nhưng chị là người duy nhất thu hút tôi từ cái nhìn đầu tiên.
Và tôi biết rằng tôi sẽ không muốn ở bên bất cứ ai ngoại trừ chị trên cuộc đời này."
Những người chứng kiến đều la ó, một số nói rằng Lâm Tĩnh Chi nên đồng ý, còn số còn lại thì bảo cô ấy bình tĩnh.
An Dao cũng là một trong những người có mặt tại đó, tâm tư của cô không đơn giản như những người khác, Lâm Tĩnh Chi dù có có đồng ý hay không thì cô cũng không thể yên tâm.
Những chuyện như vậy cũng chỉ có thể để người trong cuộc quyết định, cô không tiện nói thêm.
Lâm Tĩnh Chi biết rõ trong lòng cô ấy muốn gì, cô ấy cần một người bạn trai để trấn an An Dao và khiến Bàng Phi từ bỏ, nhưng cô ấy cũng biết rằng tình cảm không thể nói có là có được, và cô ấy không thể tùy ý chấp nhận tình cảm của người khác.
Cô ấy không có tình cảm với Hạ Thụ, vì vậy dù có thế nào thì cô ấy cũng sẽ không đồng ý.
"Cậu xem, tôi còn rất nhiều việc phải làm ở đây, tôi đi làm trước đây."
Hạ Thụ kiên trì nói: "Tĩnh Chi, tôi sẽ không từ bỏ, tôi sẽ bám theo chị cho đến khi chị đồng ý với tôi!"
Bàng Phi luôn không yên lòng, những khi nào rảnh rỗi liền sẽ đến công ty của An Dao nói rằng anh ở đây xem có cần giúp đỡ gì không, thật ra là hoàn toàn lơ đễnh, chỉ muốn xem người đàn ông đó có đang ở đây làm phiền Lâm Tĩnh Chi hay không.
Kết quả là vừa đi vào thì đã nhìn thấy người đàn ông kia ở trước mặt tất cả nhân viên quấn lấy Lâm Tĩnh Chi.
Bàng Phi không kìm được cơn tức giận trong lòng nên vội vàng chạy tới, bị An Dao kịp thời ngăn lại: "Nếu không muốn Tĩnh Chi gặp phiền phức thì tốt hơn hết là anh đừng quan tâm đến chuyện này."
Giờ đây, mối quan hệ giữa Bàng Phi và An Dao không còn là bí mật nữa.
Mọi người đều biết anh là chồng của An Dao.
Là chồng của người khác, vậy anh có quyền gì để xem vào việc của những người phụ nữ khác?
Bàng Phi không cam tâm lắm, chỉ là không thể chấp nhận được vẻ mặt khó ưa của tên này.
An Dao nắm tay lại thành đấm, đi vài bước tới nhấc cổ áo Hạ Thụ lên: "Cảnh cáo tối hôm qua của tôi cậu quên rồi à? Vậy mà dám ở đây làm bậy!"
Hạ Thụ không hiểu nên nói: "Anh à, tôi rất muốn theo đuổi Tĩnh Chi.
Cô ấy là người phụ nữ tôi tìm kiếm cả đời này.
Tôi không hiểu mình sai ở đâu chứ?"
Đúng, cậu ấy đúng, nhưng lỗi của cậu ấy chính là cậu ấy đã đúng.
Cậu ấy đúng, là Bàng Phi sai, nhưng điều này khiến Bàng Phi không thể phản bác lại, càng khiến cơn giận của anh thêm tăng cao.
Đám đông bàn tán rất nhiều, ai cũng chỉ biết anh và An Dao là vợ chồng, nhưng lại không biết rằng giữa anh và Lâm Tĩnh Chi vẫn còn tồn tại quan hệ tình cảm.
"Chồng An Dao làm sao vậy? Sao anh ấy có vẻ rất tức giận?"
"Ừ, tôi không hiểu."
"Anh ấy và Lâm Tĩnh Chi dường như rất hiểu nhau."
An Dao phải tiến lên ngăn cản: "Bàng Phi, anh đủ rồi, đây là công ty, anh muốn tôi và Tĩnh Chi phải quỳ xuống anh mới chịu sao?"
Vừa mới bị lửa giận kích thích và mất lý trí, lúc này khi bị An Dao kéo vào, anh nhận ra tiếng chỉ trỏ của mọi người xung quanh.
Bàng Phi biết rằng là do anh liều lĩnh, và hành vi này quả thực sẽ mang đến những lời đàm tiếu cho An Dao và Lâm Tĩnh Chi, đó không phải là kết quả mà anh mong muốn.
Tuy nhiên, Bàng Phi không thể để cho anh chàng này theo đuổi Lâm Tĩnh Chi để làm cô ấy vướng víu như thế này..