"Thông gia đừng hiểu lầm, tôi sống ở đây tốt lắm, cũng không có gì không quen cả.
Nhưng mà…" Bàng Kim Xuyên muốn nói rồi lại thôi, đột nhiên ông đứng lên với vẻ mặt nghiêm túc: "Chúng tôi đã rời đi lâu lắm rồi nên khó tránh khỏi việc nhớ nhà.
Căn nhà đó là do tôi và vợ tôi mua cùng nhau, bên trong đó có rất nhiều kỷ niệm của chúng tôi…"
Tình cảm của ba anh và mẹ anh vô cùng sâu sắc, từ những việc Bàng Phi nhớ được thì bình thường ba anh cưng chiều mẹ anh như công chúa vậy, ông không hề để bà ấy phải chịu thiệt một chút nào.
Nhưng tình yêu này lại không thể tồn tại mãi mãi được.
Năm Bàng Phi được tám tuổi thì mẹ anh đã rời xa ba con anh vì một tai nạn giao thông, tới bây giờ ba anh cũng chưa thể vượt qua nỗi đau đó.
Nhưng cho dù nỗi đau trong lòng ông ấy có lớn đến như thế nào thì ông ấy cũng chưa từng thể hiện điều đó ra ngoài mặt.
Thế mới nói, không biết từ bao giờ, dáng người cao lớn, cương nghị của ba anh đã để lại ấn tượng sâu đậm trong lòng Bàng Phi.
Mỗi khi nhìn thấy những tấm huân chương trong ngăn kéo của ba, anh cảm thấy khi mình lớn lên cũng phải giống như ba, trở thành một người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất.
Có thể nói người ba Bàng Kim Xuyên chính là ngôi sao sáng trên con đường tương lai của anh, đó cũng là hình ảnh về người ba vĩ đại được khắc sâu trong lòng anh từ nhỏ và anh vẫn xem đó là mục tiêu để đi về phía trước.
Nhưng một người đàn ông sắt đá như vậy nhưng cũng có một mặt dịu dàng, và càng yêu thương vợ của mình nhiều hơn nữa.
Bàng Phi biết vì sao ba mình đột nhiên muốn trở về, bởi vì vài ngày nữa chính là ngày giỗ của mẹ anh, ba anh muốn trở lại căn nhà nhỏ kia với mẹ anh.
Giống như vào ngày giỗ của mẹ những năm trước, buổi tối ba đều ở bên bà ấy và nói chuyện trong lòng với bà ấy.
Trong lòng An Kiến Sơn vô cùng không muốn nhưng ông ta cũng không thể ép buộc được, ông ta chỉ nói: "Sau này nếu rảnh thì ông nhớ đến thăm tôi nhiều hơn nhé, hoặc là tôi sẽ đến thăm ông.
Hai chúng ta không có việc gì thì có thể chơi cờ, nói chuyện và vân vân."
Bầu không khí rất nhanh đã bình thường trở lại.
Hôm sau, Bàng Phi dậy sớm giúp đỡ Bàng Kim Xuyên thu dọn đồ.
Sau khi cả nhà cùng ăn sáng xong thì mọi người tạm biệt nhau, Bàng Phi chuẩn bị Đưa Bàng Kim Xuyên trở về.
An Dao nói: "Để em đi chung với anh."
Bây giờ là thời gian bận rộn nhất của nhà hàng mà An Dao còn có suy nghĩ như vậy làm Bàng Phi cảm thấy rất vui vẻ: "Không cần đâu, một mình anh đi được rồi."
"Em là con dâu của nhà họ Bàng, anh đừng xem em giống như là người ngoài nữa." An Dao cầm lấy chiếc vali từ trong tay anh rồi bỏ vào cốp xe Mercedes của cô.
Mặc dù chuyện ở công ty bận rộn nhưng sao cô không thể có chút thời gian để về thăm nhà họ Bàng với Bàng Phi được? Cô muốn trở thành một người con dâu hiền lương chứ không giống như trước đây, chuyện gì cũng để Bàng Phi xem mình là trung tâm cả.
Bàng Phi khẽ cười một tiếng, anh không nói gì mà bỏ đồ đạc vào trong cốp xe Mercedes của cô.
Lúc tới nhà họ Bàng, An Dao cũng vội vàng thu xếp mọi thứ, nhìn cô thật giống một người con dâu ngoan.
Đáng tiếc là hai tay của cô không dành cho những công việc nhà này.
Nhìn bộ dạng cô bận rộn cũng khá lâu, nhưng thực ra là Bàng Yến đã đi lên và gấp gọn mọi thứ lại một cách nhanh chóng.
"Yến Tử, em thật là giỏi."
Bàng Yến ngại ngùng cười: "Chị dâu, mỗi ngày em đều làm những công việc này mà, chỉ là em quen tay thôi.
Người tài giỏi mới là chị dâu, nói về việc buôn bán thì em thật sự là dốt đặc cán mai luôn ấy."
An Dao đột nhiên nhớ tới một chuyện, thân thể Bàng Yến cũng đã khôi phục khá tốt rồi, vậy thì cũng nên tìm một công việc cho cô ấy thôi.
Nhưng mà Bàng Yến lại không có bằng cấp gì, ra bên ngoài chắc chắn không tìm được công việc nào tốt, cho dù tìm được thì cũng là một công việc rửa chén đĩa bẩn thỉu thôi, Thay vì vậy thì cô giữ cô ấy ở lại bên cạnh rồi giao một số công việc khác cho cô ấy là được rồi.
Cô nói những suy nghĩ này cho Bàng Yến nghe làm cô ấy rất vui mừng: "Chị dâu nói thật hả?"
An Dao gật đầu: "Đương nhiên là thật rồi, chị dâu gạt em để làm gì đâu nào."
Bàng Yến luôn luôn trầm lặng và nhút nhát, bây giờ cô ấy vui vẻ đến mức khoa tay múa chân như một đứa trẻ nhỏ.
Thật ra thì cô gái trầm lặng và nhút nhát này cũng có rất nhiều suy nghĩ.
Mấy ngày ở nhà họ An, cô ấy nhìn thấy một An Dao mạnh mẽ kiên cường, một An Lộ thông minh đa tài biết nhiều kiến thức.
Duy chỉ có một mình mình mà ngay cả trung học cũng chưa tốt nghiệp, không có bằng cấp, cái gì cũng không làm được.
Cô ấy chỉ có thể đi theo thím Trương phụ việc ở nhà bếp, nhìn chẳng khác nào một người mẹ trẻ cả.
Rất nhiều lần cô ấy đã nghĩ là mình có thể có hiểu biết, có văn hóa, có năng lực giống như An Dao hoặc An Lộ thì thật tốt.
Nhưng mà ngay cả một mục tiêu xác định mà cô ấy cũng không có.
Bây giờ những gì An Dao nói đã làm cho cô ấy có hy vọng rất lớn, cũng đem lại cho cô ấy rất nhiều động lực.
Chỉ cần có thể học hỏi và tiến bộ, cô ấy có thể chịu đựng mọi khó khăn.
Tiếng cười phiêu đãng của Bàng Yến truyền ra ngoài làm Bàng Phi và Bàng Kim Xuyên đều cảm thấy ngạc nhiên.
Chuyện gì mà có thể làm cho Bàng Yến cười vui như vậy?
"Bí mật." An Dao tỏ vẻ bí mật, đây là chuyện mà cô và Bàng Yến đã thỏa thuận với nhau.
Đợi tới khi Bàng Yến đã tiến bộ rồi thì sẽ cho Bàng Phi và Bàng Kim Xuyên một niềm vui bất ngờ.
Bàng Phi cũng không hỏi nhiều, anh thấy Bàng Yến vui vẻ là được rồi.
Trong lúc bận rộn, điện thoại của An Dao vẫn vang lên không ngừng.
Chuyện của nhà hàng thật sự rất nhiều, có rất nhiều tài liệu cần cô đến phê duyệt và ký tên, không có cô ở đó thật sự không được.
Bàng Phi biết cô bận rộn nhiều chuyện nên để cô đi trước, những chuyện còn lại thì để anh và Bàng Yến xử lý là được rồi.
"Ừ, em đi trước đây, nếu có gì cần giúp đỡ thì anh cứ gọi cho em nhé."
Nói xong câu thì An Dao chưa vội vàng rời đi mà cô quay lại hôn "chụt" một cái trên trán Bàng Phi.
Cô biết Bàng Phi đã vất vả như thế nào trong những đêm này.
Cô không thể bù đắp cho anh về mặt thân thể, vì vậy nên cô dành cho anh về mặt tinh thần.
Nụ hôn này là nhờ cô lấy hết can đảm mới có đấy.
Sau khi hôn xong thì cô bỏ chạy, để lại cho Bàng Phi là một hình bóng nhỏ nhắn đang từ từ rời đi.
Khuôn mặt Bàng Phi nở một nụ cười, anh tiếp tục thu dọn.
Anh lau chùi mọi đồ đạc trong nhà, thay mền và ga trải giường mới.
Hôm nay em gái Bàng Yến có tâm trạng tốt khác hẳn ngày thường, làm việc cũng nhanh nhẹn hơn không ít, cô ấy giặt sạch tất cả ga trải giường và chăn mền một cách nhanh nhẹn.
"Anh à, chỗ này có em rồi, anh đi làm việc của anh đi."
Bàng Phi đến phòng ba mình và nhìn vào một cái.
Kỳ lạ, lúc vừa về thì ba anh đi vào phòng rồi không ra nữa.
Những năm trước khi đến ngày giỗ của mẹ anh thì ba anh sẽ đến trông coi mộ mẹ anh trước nhiều ngày, nhưng năm nay lại khác, có vẻ như ba anh đang có tâm sự gì đó.
Không biết rõ ràng mọi chuyện thì Bàng Phi không thể yên tâm rời đi.
Anh đi vào trong phòng ba mình, anh chỉ thấy người ba cao lớn của mình đang đứng sừng sững trước di ảnh của mẹ anh mà suy nghĩ ngẩn ngơ.
Cho dù chỉ thấy bóng lưng nhưng anh cũng có thể cảm giác được ba anh đang có tâm sự nhiều như thế nào.
"Ba." Bàng Phi đi vào, ba anh vẫn không thay đổi nét mặt, khuôn mặt ông có đầy nếp nhăn mang vẻ đau thương và rất nhiều tâm sự.
"Ba có tâm sự gì hả?"
Ba anh không nói gì.
Bàng Phi vỗ vai ông hai cái thật mạnh rồi nói: "Có tâm sự gì thì ba nói ra đi chứ đừng để ở trong lòng."
Sau đó là tiếng thở dài phát ra từ mũi Bàng Kim Xuyên: "Bàng Phi, tháng sau là sinh nhật bảy mươi tuổi của ông ngoại con, ba phải đi đến Hào Thành."
Ông ngoại? Hào Thành?
Cho tới giờ Bàng Phi vẫn chưa từng được nghe ba mình nói đến việc anh có ông ngoại, hơn nữa lại ở Hào Thành gì đó.
"Ba, ông ngoại thì có liên quan gì đến chuyện của ba vậy?" Bàng Phi nhạy cảm nhận thấy được có gì đó không thích hợp trong chuyện này.
Bàng Kim Xuyên thở ra một hơi thật dài: "Cho đến bây giờ ba cũng chưa từng nói về chuyện của mẹ với con.
Thôi thì hôm nay ba sẽ nói với con vậy."
Những chuyện về mẹ mình thì Bàng Phi biết được rất ít, trí nhớ của anh về khi đó đã không còn rõ ràng nữa rồi.
Bây giờ nghe được ba anh muốn kể về chuyện của mẹ, trong lòng anh thật sự ngạc nhiên.
Khi nhắc tới vợ mình, ánh mắt của Bàng Kim Xuyên cũng sáng lên: "Mẹ con vốn là người của Hào Thành.
Chúng ta gặp nhau trong một buổi hội kết bạn.
Khi đó, ba vừa vào đơn vị huấn luyện trọng điểm của quân khu, còn mẹ con là một bác sĩ quân y ở quân khu bọn ba, nhan sắc xinh đẹp của mẹ con rất nổi tiếng và ba cũng đã nghe nói đến từ lâu.
Và khi ba nhìn thấy tận mặt mẹ con thì ba mới biết được những lời đồn kia còn chẳng so sánh một phần triệu so với mẹ con.
"
"Ba đã yêu mẹ con ngay từ cái nhìn đầu tiên, nhưng bà ấy là không hề có một chút cảm giác gì đôi với ba.
Sau đó, dưới sự theo đuổi của ba thì bà ấy cũng dần bị cảm động. Mẹ con ấy à, bà ấy là một người rất nghiêm túc trong tình cảm.
Một khi bà ấy xác định được một người thì đó là xác định suốt đời."
"Mẹ con nghỉ hưu sớm, bà ấy nói rằng bà ấy sẽ ở Hào Thành đợi ba, mà lần đó lại phải đợi tới hai năm.
Trong suốt hai năm đó, ông ngoại của con nhiều lần tìm cho mẹ con một người môn đăng hộ đối nhưng đều bị mẹ con từ chối.
Bà ấy đợi ba, đợi ba tới Hào Thành tìm bà ấy.
"
"Vốn dĩ chúng ta ước định thời hạn hai năm, nhưng là bởi vì ba tham gia lực lượng bộ đội tinh nhuệ nên thời gian xuất ngũ đã bị kéo dài.
Lúc đó trong đầu ba bắt đầu sinh ra ý nghĩ muốn chia tay với mẹ con.
Có một đoạn thời gian ba không trả lời thư của mẹ con, cũng không có liên lạc gì khác với mẹ con, ba nghĩ như vậy thì bà ấy sẽ buông bỏ.
Nhưng mà hóa ra là ba đã xem nhẹ mẹ con rồi, bà ấy vô cùng cố chấp và kiên trì, bà ấy kéo một người bạn đi đến đội của bọn ba và cảnh báo ba trước mọi người trong nhóm của ba rằng nếu ba dám thay lòng đổi dạ thì bà ấy sẽ xé xác ba ra thành từng mảnh nhỏ."
"Một người phụ nữ tài năng như vậy mà lại thành ra như thế chỉ vì một người đàn ông, thật là… Lúc đó ba không chỉ thấy cảm động mà còn thấy mình có trách nhiệm nữa.
Sau đó thì ba khôi phục lại quan hệ với mẹ con, hơn nữa từ lúc đó trở đi thì ba cũng thề là cả đời này ba chỉ yêu một mình bà ấy, cũng chỉ cưới một mình bà ấy thôi."
"Lại qua hai năm sau, bởi vì nguyên nhân thân thể nên ba vẫn chưa thể xuất ngũ được.
Sau đó thì ba đến Hào Thành tìm mẹ con để thực hiện ước định với bà ấy.
Ai, câu chuyện xưa đó, câu chuyện xưa về một tiểu thư nhà giàu và một tên thanh niên nhà nghèo thì cũng không có gì để nói.
Cũng là là vì mẹ con kiên trì nên chúng ta mới có thể ở bên nhau, nhưng mà lúc đó mẹ con cũng bị ông ngoại con đuổi ra khỏi nhà, hơn nữa vĩnh viễn mẹ con không thể về để nhận lại người thân được."
Cho dù ba anh không nói thì Bàng Phi cũng có thể tưởng tượng được, trong cái thời đại mà người ta chỉ chú ý đến môn đăng hộ đối, thì ba và mẹ đến được với nhau là một điều khó khăn như thế nào.
Sự kiên trì, bền bỉ và không có một chút thực dụng nào đối với tình yêu của mẹ anh thật khiến người khác kính nể.
Vì tình yêu, bà ấy có thể từ bỏ sự giàu sang, bỏ lại sự phản đối của người nhà chỉ vì ở bên cạnh người mình yêu thương.
Hình như ở thời đại đó, mọi người đều rất trong sáng với tình yêu của mình, mọi thứ đều rất đơn giản, không có nhiều tâm tư và suy nghĩ phức tạp trong đầu như vậy.
Mà bây giờ tuy điều kiện cuộc sống của con người khác giàu có thì họ cũng dễ dàng bị hấp dẫn bởi những thứ khác, tình yêu không bao giờ kiên cường và bền bỉ như vậy nữa.
Bàng Phi cũng cảm thấy cảm động, anh nghĩ lại thái độ của mình đối với An Dao.
Nếu lúc trước bọn họ có thể biết rõ những gì họ muốn như mẹ anh đã làm, sẽ không có quá nhiều hiểu lầm và khó hiểu nhau như vậy.
Nhưng mà chuyện kia cũng đã qua rồi, Bàng Phi cũng không nghĩ ngợi gì nữa.
"Nhiều năm như vậy không liên lạc rồi, bây giờ đột nhiên ông ngoại lại gọi ba tới Hào Thành có thể là có mục đích gì khác không?" Bàng Phi nói ra những nghi ngờ trong lòng mình..