Cực Phẩm Rể Quý

Chương 173: Phi Ưng Các






"Ba cho con thử lại một lần cuối cùng đi, nếu vẫn không có tung tích của anh con thì con sẽ nghe theo sắp xếp của ba." Ở nhà họ La này, La Tinh Tinh còn không có lá gan lớn đến mức dám không nghe lời của ba mình.
Nhà họ La hiện giờ khắp nơi đều là kẻ địch, chút thủ đoạn nhỏ của cô ta thật sự chẳng địch lại nổi, lại cứ như thế thì chỉ có thể rước lấy một thân nhục nhã trở về thôi, đây chính là mất nhiều hơn được.
Vẻ mặt của La Đại Hải âm trầm nhìn không ra biểu tình gì, là một nhân vật lớn đã có rất nhiều cống hiến to lớn cho sự phát triển của Dung Thành, người như ông ta trước nay đều sẽ không để mắt đến Bàng Phi, cảm thấy đó chỉ là mấy đứa trẻ con chơi trò chơi gia đình thôi, nhưng ông ta lại không nghĩ tới có một ngày Bàng Phi lại có thể trở thành cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt đối với ông ta, thậm chí ông ta còn phải tự mình lập ra mưu kế để đối phó với anh.
Chỉ là một tên cựu quân nhân mà thôi, không ngờ đến anh lại có thể nhấc lên sóng to gió lớn như vậy ở Dung Thành này.
Ôi, đây rốt cuộc cũng là do sơ suất cả!
"Tinh Tinh, con có biết tại sao năm lần bảy lượt con đều thất bại không?" La Đại Hải không trả lời cô ta mà chỉ hỏi lại một câu như vậy.
La Tinh Tinh không có tâm tư suy nghĩ nhiều những thứ đó, cô ta do dự lắc đầu nói: "Không biết."
"Sự lợi hại của Bàng Phi không phải ở bản thân cậu ta có bao nhiêu tài giỏi, mà càng nhiều hơn chính là dựa vào thế lực ẩn phía sau lưng cậu ta." Rốt cuộc vẫn là người đã trải qua những thăng trầm trên con đường thương nghiệp này, nên Lâm Đại Hải có kinh nghiệm phong phú và có thể nhìn thấu được bản chất sự việc thông qua vẻ bề ngoài của chúng.
Một người có lợi hại đến đâu đi chăng nữa thì dựa vào sức lực một người cũng có thể làm mưa làm gió ở Dung Thành được sao?
Nếu không có Nữu Thành Tích và sự che chở của quân đội thì liệu Bàng Phi còn có thể bình yên vô sự nữa không?
Cho nên chút thủ đoạn của La Tinh Tinh chẳng có chút tác dụng nào, ngược lại càng giúp cho mối quan hệ giữa Bàng Phi với Nữu Thành Tích và quân đội thêm gần hơn.
"Vậy thì giết chết anh ta đi, làm cho anh ta phải chôn cùng với anh trai!" La Tinh Tinh nhỏ hơn An Lộ một tuổi, nhưng cô ta lại nói chuyện như một người từng trải đời trong xã hội vậy, sự tàn nhẫn đó hoàn toàn không hợp với tuổi của cô ta.

La Đại Hải thở dài, nếu mọi chuyện thật sự đơn giản như vậy thì tốt rồi.
Người ngồi vị trí càng cao thì ngược lại càng kiêng kị việc giết người.
Giống như Phương Trấn Hải vậy, bản thân ông ta cũng xuất thân từ hắc đạo, giết người đối với những người như bọn họ mà nói chỉ là chuyện thường ngày, với lại họ đều có cách để che giấu những hành vi tội ác đó.
Nhưng La Đại Hải thì khác, trên tay ông ta không thể dính máu, nếu không công sức cố gắng cả đời của ông chỉ đều là lãng phí.
"Ba, chẳng lẽ chúng ta cứ như vậy mà quên đi sao?" Anh trai sống chết còn chưa biết, mà bây giờ lại chỉ có thể trơ mắt nhìn tên hung thủ kia nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật?
La Tinh Tinh làm không được, trăm triệu lần đều làm không được!
"Đương nhiên sẽ không đơn giản quên đi như vậy, nhưng chuyện này đã ảnh hưởng đến thanh danh của nhà họ La, trước khi sóng gió này qua đi thì chúng ta không ai được hành động thiếu suy nghĩ."
La Tinh Tinh thật không hiểu tại sao ba lại có thể vì cái gọi là thanh danh nhà họ La mà mặc kệ sự sống chết của anh trai được, chẳng lẽ so với thanh danh thì mạng người thực sự còn không quan trọng bằng sao?
La Tinh Tinh cho tới bây giờ chưa bao giờ dụng tâm sức trong việc kinh doanh, càng đừng hy vọng xa vời cô ta có thể lấy đại cục làm trọng.

So với thanh danh của nhà họ La thì trong mắt trong lòng của cô ta chỉ có mỗi La Lượng, một mình anh trai của cô ta mà thôi!
Nhưng La Đại Hải cũng đã nhấn mạnh nhiều lần nói: "Nếu con không nghe lời ba nói, có gặp chuyện gì thì ba cũng không có cách nào để bảo vệ được con đâu, đến lúc đó đừng nói là báo thù chỉ sợ con chỉ có thể gặp lại anh trai mình ở hoàng tuyền."
"Con..."
Cho dù rất không cam tâm tình nguyện nhưng La Tinh Tinh cũng chỉ có thể ngoan ngoãn nghe theo.
Sau khi Thủy Vân Gian bị niêm phong, trong đó hơn mười người đối tác nhập trú đều bị liên lụy, Tiết Phong cũng không ngoại lệ nhưng do anh ta có nhà họ Tiết ở phía sau bảo vệ cho nên cuối cùng anh ta vẫn thoát được một kiếp.
Nhưng chuyện lần này của Tiết Phong có thể nói là đã khiến nhà họ Tiết mất hết thể diện, ba của anh ta có rất nhiều người con có thể thừa kế mà anh ta vốn chỉ là một đứa con trai ngoài giá thú không được quan tâm, giờ đây lại có chuyện của Thủy Vân Gian khiến Tiết Phong trở thành một trò cười trong gia đình.
Tiết Triệu - ba của anh ta thậm chí còn ra lệnh không cho anh ta được động vào những việc liên quan đến kinh doanh, còn nói sẽ đưa anh ta ra nước ngoài du học.
Nói là du học nhưng thực chất chỉ là muốn đày anh ta ra nước ngoài mà thôi.
Từ nay đến cơ hội được tham gia vào việc kinh doanh của nhà họ Tiết cũng đã không còn, từ sau ngày ấy gia sản của nhà họ Tiết này đã không còn chút can hệ gì với Tiết Phong nữa.
Tiết Phong đã đặt cược vào Phương Thiếu Nghị nhưng đáng tiếc tên kia quá vô dụng, không nói đến việc anh ta bị đánh thành người thực vật mà nhà họ Phương ngay sau đó cũng đã sụp đổ rất nhanh.
Lúc sau, Tiết Phong lại đánh cược vào La Lượng, mà hiện giờ La Lượng lại sống chết không rõ.
Nhưng anh ta vẫn không có ý định muốn từ bỏ một hậu thuẫn to lớn như nhà họ La vậy, nếu như anh ta có thể tìm ra manh mối liên quan đến La Lượng, chẳng phải là có thể lấy được một chút tín nhiệm từ La Đại Hải sao?
Bàng Phi không hề hay biết đến những âm mưu quỷ kế đằng sau, anh chỉ biết Trung Thái đang gặp phiền phức, mỗi ngày Thời Phong đều đi khắp nơi bôn ba cố gắng hết sức để có thể duy trì Trung Thái.
Hiện giờ những công ty tư nhân quy mô tầm trung và nhỏ đều càng ngày càng khó làm ăn hơn, hơn nữa trong thời đại cạnh tranh khốc liệt và phát triển nhanh chóng này thì chỉ trong một đêm có thể có rất nhiều công ty như vậy xuất hiện, cũng có thể chỉ trong một đêm này sẽ có rất nhiều công ty phải đóng cửa.
Tất cả những nỗ lực cố gắng của Thời Phong đều là vì hàng chục nhân viên vẫn nguyện ý sẵn lòng đi theo mà đấu tranh, còn đối với Bàng Phi, anh chỉ đơn giản là vì Thời Phong và Trung Thái.
Trước kia anh không thích tranh đoạt, bởi vì không có hy vọng gì, mà bây giờ Bàng Phi lại là trụ cột của nhà họ An và thậm chí cũng là trụ cột của nhà họ Bàng, anh không thể không tranh được nữa.

Thời gian rảnh rỗi nhiều nên anh đã nghĩ cách bắt đầu nghiên cứu lại, đương nhiên anh không hề làm một mình, mà là tham gia vào những hạng mục đã có sẵn, suy nghĩ chọn một vài hạng mục tương đối khan hiếm lại kiếm được tiền.
Ngày mai Hạng Dã sẽ phải trở về đơn vị, nên đêm nay cậu ta đã hẹn Thời Phong và Bàng Phi cùng nhau đến Phi Ưng Các đi dạo.
"Phi Ưng Các là cái gì? Sao chưa từng nghe qua?" Thời Phong tò mò hỏi.
Chưa nghe qua là chuyện bình thường, nghe qua mới là không bình thường đó.
"Phi Ưng Các ban đầu được thành lập bởi một số cựu chiến binh dùng để uống trà nói chuyện xưa với nhau, sau đó lại không biết tại sao nơi đó lại biến thành một sàn đấu, nhưng có thể đến đó đều là người từng đi lính cả.

Ở nơi đó không được phép dùng ám khí hay những chiêu thức nham hiểm hại người, chỉ có thể dùng những thủ pháp giống như huấn luyện quân sự để so đấu với nhau."
"Nhưng quan trọng hơn là nghe nói ở Phi Ưng Các có một vị cựu chiến binh thời dựng nước đang tìm người thích hợp để nhận làm học trò của mình."
"Hả, là ai?" Thời Phong càng nghe lại càng tò mò liền hỏi.
"Lại Thiên Quang!"
"Oanh!"
Chỉ mới nghe thấy cái tên này thôi, mà Thời Phong đã kinh ngạc mở to mắt đến sắp rớt cả tròng mắt ra ngoài.
Lại Thiên Quang chính là người mà chỉ cần ai từng mặc qua quân trang đều sẽ biết đến ông.
Người này chính là đội trưởng của bộ đội đặc chủng đầu tiên ở Trung Quốc, ông là một người có những chiến công to lớn vĩ đại nhiều đến mức có thể viết thành một cuốn tiểu thuyết dài hàng triệu chữ, vượt biên đuổi bắt, những trận huyết chiến với hàng trăm quân địch, dùng tay không bắt được đạn,...!Rất nhiều điều khó tin đã xảy ra trên người Lại Thiên Quang.
Những thứ này còn chưa đủ, quan trọng nhất là lúc ông còn đảm nhiệm chức vị đội trưởng bộ đội đặc chủng đầu tiên, khi ấy ông chỉ mới mười chín tuổi.
Mười chín tuổi đối với nhiều người mà nói chỉ là lúc vừa mới thi đỗ trở thành thành tân binh hoặc vừa mới trở thành tân binh nhưng với độ tuổi đó mà Lại Thiên Quang đã có thể dẫn dắt một phân đội nhỏ mười mấy người đi hoàn thành những nhiệm vụ khó tin.
Thời Phong lắc đầu nói: "Sao cứ có cảm giác huyền huyễn vậy, Dung Thành của chúng ta sao có thể chứa một đại nhân vật như Lại Thiên Quang được?"
Hạng Dã cũng thở dài nói: "Tôi cũng chỉ nghe nói thôi, còn về việc có phải vị đại nhân vật kia hay không thì dù sao hiện giờ vẫn chưa từng có ai gặp qua nên không biết chắc được.

Trước đó tôi cũng muốn đến xem thử nhưng lại không có thời gian, tối hôm nay chúng ta đi thử vận may đi, nếu may mắn chúng ta có thể gặp được ông ấy."
Mặc kệ có phải là Lại Thiên Quang hay không thì sự tò mò trong lòng của Thời Phong cũng đã bị gợi lên rồi.
Chẳng sợ cho dù không gặp được nhân vật lớn như Lại Thiên Quang thì vẫn thật tuyệt khi có thể ở nơi này mặc trang phục rằn ri và so đấu với những người chiến hữu ngày xưa hai chiêu.
Chiếc xe sau bảy, tám lần rẽ thì cuối cùng dừng trước một nơi giống như quán trà nằm ở một vị trí khá hẻo lánh.
Nơi này mặt ngoài là quán trà, nhưng một tầng ngầm bên dưới chính là Phi Ưng Các, ba chữ to Phi Ưng Các được viết bằng lối viết thảo nhìn như rồng bay phượng múa, rồi lại mang theo sự mạnh mẽ cứng rắn.
Hạng Dã nói vài câu gì đó với bảo vệ canh cửa, sau đó cậu ta đưa ra một cái thẻ bài thì những người đó mới cho họ vào.
"Cậu vừa mới đưa cho bọn họ cái gì vậy?"

"Thẻ vào của Phi Ưng Các, chỉ có người quen ở đây mới có." Hạng Dã nói.
"Một cái là bao nhiêu tiền, anh mua giúp tôi mấy cái đi." Thời Phong vừa nói muốn đưa tiền thì đã bị Hạng Dã nắm lấy cổ áo.
"Thứ này có tiền cũng không mua được, chỉ có người quen ở đây mới có mà thôi, chỉ cần danh dự tốt là có thể có được thẻ vào.

Nếu các người ở trong này đánh thắng tràng đấu kế tiếp thì cũng có thể đạt được thẻ vào."
Nơi này chính là nơi thể hiện đầy đủ nhất của câu tiền không phải vạn năng.
Những cựu quân nhân này tập trung ở đây, có người thuần túy chỉ là vì những áp lực nặng nề của cuộc sống bên ngoài mà đến đây để thể nghiệm lại một chút cuộc sống quân ngũ, còn có một số là do ngưỡng mộ mà tìm đến, cũng có những người là muốn trở thành học trò của Lại Thiên Quang mà đến.
Tóm lại, dù là vì lý do gì thì mục đích mọi người đến nơi này đều là gạt bỏ tiền tài, những vật chất phàm tục đó sang một bên.
Phi Ưng Các được thành lập không vì mục đích thu lợi nhuận, chỉ đơn giản là muốn tụ tập những người có đam mê về quân đội và quân lữ làm một cuộc thi huấn luyện dành cho những người hồi lâu không được làm mà thôi.
Bọn họ có thể ở nơi này thỏa thuê đổ mồ hôi, cũng có thể tha hồ giải tỏa phóng thích những áp lực trong cuộc sống ngoài kia, nếu may mắn còn có thể được vị Lại Thiên Quang - ông vua thiên tài của bộ đội đặc chủng chỉ điểm nhận làm học trò thì coi như là bất ngờ gặp may rồi.
Trên đài là hai người đàn ông mặc trang phục rằn ri cả người nhễ nhại mồ hôi đang tranh tài với nhau.
Thời Phong xem cũng cảm thấy nhiệt huyết dâng trào theo: "Hạng Dã, tôi cũng luôn lên đánh hai chiêu, làm sao có thể tham gia đây?"
"Qua bên đó đăng ký rồi đi xếp hàng là được."
"Anh Bàng, anh có đi không?"
Bàng Phi lắc đầu nói: "Anh cứ đi đi."
"Cũng đã đến đây rồi, không đánh hai chiêu thì tiếc lắm, không chừng anh Bàng còn có thể đánh bại tất cả những người này, sau đó có thể còn được gặp ông Lại nữa."
Thời Phong chỉ tùy tiện nói thôi, nhưng sau lưng đã có mấy ánh mắt hung ác nhìn đến.
Hạng Dã cũng nhỏ giọng nhắc nhở anh ta: "Nhiều người trong đây đều là xuất thân từ bộ đội đặc chủng, anh ăn nói cẩn thận một chút đi, đừng có gây thù hận."
Thời Phong trong lòng đã toát đẫm mồ hôi lạnh, sao cậu ta không nói sớm chứ, vừa rồi thiếu chút nữa đã gây chuyện rồi.
Kỳ thật anh ấy chỉ muốn thuyết phục Bàng Phi cùng anh ấy lên chơi thôi, cũng không thể chỉ đến nhìn một chút rồi về được, như vậy thì có ý nghĩa gì?.