Cực Phẩm Rể Quý

Chương 133: Trầm Ngưng Tâm xảy ra chuyện




Bàng Phi và An Dao đã làm hòa, điều này khiến An Kiến Sơn vô cùng yên tâm, cảm thấy những hy sinh trong quãng thời gian này cũng rất đáng giá.

Tóm lại An Dao quan tâm đến ba của mình, sợ ông ta làm việc cả ngày cả đêm vất vả, nên cô đề nghị tìm một người giúp việc đến chăm sóc cho Bàng Kim Xuyên, để An Kiến Sơn và Bàng Yến cũng có thể bớt mệt nhọc hơn một chút.

"Không, người giúp việc làm sao chăm sóc chu đáo bằng chúng ta được. Chuyện này con không cần phải bận tâm đâu. Ba sẽ ở lại đây săn sóc cho ông Bàng, hơn nữa còn có thể ở bên cạnh bầu bạn chuyện trò với ông ấy, cũng không đến mức khiến ông ấy phải quá buồn bực vì ở một mình.”

Bàng Phi vừa làm hòa với An Dao, nếu ông ta rời đi vào lúc này, chẳng phải sẽ khiến Bàng Phi nghĩ rằng ông ta chăm sóc cho Bàng Kim Xuyên là vì An Dao sao? Thật ra không hoàn toàn là như vậy, một phần nguyên nhân đúng là vì An Dao, nhưng quan trọng hơn ông ta biết Bàng Kim Xuyên cũng xuất thân là một người lính, cũng đều hết lòng phục vụ người dân, ông ta cảm thấy “đồng bệnh tương lân” với Bàng Kim Xuyên, nên khi nhìn thấy Bàng Kim Xuyên bị kẻ xấu hãm hại phải nằm liệt giường một chỗ không nhúc nhích thì không khỏi thở dài thương xót.

Cũng may là ông ta mạng lớn, nếu không thì bây giờ đã không thể có cơ hội ngồi đây trò chuyện bên cạnh Bàng Kim Xuyên. Bàng Phi đã cứu An Kiến Sơn một mạng, ông ta đến đây săn sóc cho An Kiến Sơn, đây cũng là chuyện đương nhiên thôi.

Cơm nước xong và rời khỏi nhà họ Bàng lúc trời vẫn còn sớm, An Dao ngỏ lời muốn đi dạo một lát và Bàng Phi gật đầu đồng ý.

An Dao luôn muốn xin lỗi về chuyện của Bàng Kim Xuyên, nhân cơ hội này, cuối cùng cô ấy cũng đã nói ra lời xin lỗi.

Bàng Phi châm một điếu thuốc và rít một hơi thật chậm, anh không lên tiếng, điều này khiến người ta không thể biết được suy nghĩ của anh.

Một câu "Tôi xin lỗi" thì nhẹ nhàng quá, nên An Dao cũng không trông đợi Bàng Phi sẽ có thể tha thứ cho cô ngay lập tức.

“Vậy anh định làm gì tiếp theo?” An Dao muốn hòa hợp với cuộc sống của Bàng Phi và hy vọng có thể thực sự hiểu được Bàng Phi.

Trong làn khói thuốc lượn lờ, khuôn mặt của Bàng Phi mơ hồ mờ mịt, dường như cô và anh bị ngăn cách bởi một tầng lụa mỏng, điều này luôn khiến An Dao cảm thấy anh vừa hời hợt, lại vừa xa cách.

||||| Truyện đề cử: Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình |||||

“Vẫn chưa nghĩ ra.” Bàng Phi không muốn nói cho cô biết kế hoạch và ý tưởng của anh đối với nhà họ La, không phải vì anh không tin An Dao, mà là vì anh không muốn làm liên lụy đến An Dao một lần nữa.

Anh đã thấy được sự điên cuồng của La Lượng rồi, một người đàn ông có thể nhẫn tâm xuống tay với người phụ nữ mà mình rất mực yêu thương, thì còn việc gì mà hắn ta không dám làm nữa.

Tuy nhiên, đối với An Dao, lòng tốt của anh lại giống như là sự từ chối, từ chối cô bước vào trái tim của anh.

Mất mát là điều không thể tránh khỏi, An Dao không dám mong Bàng Phi có thể tha thứ cho mình dễ dàng như vậy, không sao cả, một lần không được thì hai lần, ba lần, cô sẽ cố gắng kéo trái tim của Bàng Phi trở lại bên mình một lần nữa.

Làn gió nhẹ thổi qua, cây liễu lung lay, thời tiết hôm nay thật sự rất đẹp.

An Dao cực kỳ thích thú, gợi ý Bàng Phi sang khu vườn đằng kia đi dạo, trong vườn có rất nhiều hoa đang nở rộ với đủ màu sắc sặc sỡ, trông vô cùng đẹp mắt.

Chuông điện thoại vang lên, là cuộc gọi của Lâm Tĩnh Chi.

Lâm Tĩnh Chi chưa bao giờ chủ động quấy rầy Bàng Phi, bây giờ cô ấy gọi điện thoại cho anh, chứng tỏ chắn chắn là có việc gấp rồi.

Nhấc điện thoại di động lên, đầu dây bên kia đang rất ồn ào ầm ĩ, giọng nói của Lâm Tĩnh Chi đang cố gắng chen vào mớ âm thanh hỗn độn đó: "Bàng Phi, cậu mau đến Thủy Vân Gian đi…”

Thủy Vân Gian sao?

Sao Lâm Tĩnh Chi lại chạy đến Thủy Vân Gian?

“Trầm Ngưng Tâm bảo chị gọi điện thoại cho tôi sao?” Trong lòng của Bàng Phi có chút không vui, anh cảm thấy hành động lợi dụng Lâm Tĩnh Chi này của Trầm Ngưng Tâm thật quá trơ trẽn.

Lâm Tĩnh Chi nói: "Không phải, vốn dĩ là hôm nay tôi ghé qua tạm biệt Ngưng Tâm, cô ta nói có chút việc nên bảo tôi đợi cô ta một lát, nên tôi cứ ngồi yên trong ghế lô đợi cô ta. Nào ngờ Ngưng Tâm đang ở chỗ của giám sát La Lượng, vừa nãy cô ta bị La Lượng phát hiện nên La Lượng kéo cô ta đi mất rồi, bây giờ không biết sống chết ra sao nữa. Tôi có gọi cho Thời Phong, anh ấy bảo với tôi là gọi báo cậu một tiếng…”

Trái tim của Bàng Phi không kiềm được mà rơi “bộp” xuống, anh từ lâu đã đã âm thầm vứt bỏ mối quan hệ hợp tác với giám sát La Lượng này và chưa từng muốn Trầm Ngưng Tâm vẫn canh cánh nỗi nhớ nhung ở trong lòng.

Rốt cuộc chuyện này đều là vì anh nên Trầm Ngưng Tâm mới đắc tội với La Lượng, vậy thì làm sao anh có thể làm ngơ không đoái hoài được chứ?

Sau khi cúp điện thoại, Bàng Phi quay sang nói với An Dao gọn lỏn một câu “Xảy ra chuyện” rồi vội vã chạy đi.

“Chờ đã, tôi sẽ đi với anh.” An Dao không muốn bỏ lỡ bất kỳ cơ hội nào để hòa hợp vào cuộc sống của Bàng Phi.



Nếu đến đó sẽ đụng mặt Lâm Tĩnh Chi, hơn nữa còn thường xuyên tiếp xúc với Trầm Ngưng Tâm, khi đó việc đảm bảo An Dao không suy diễn lung tung thật sự rất khó, không thể để mối quan hệ chẳng dễ dàng gì mới xoa dịu được này lại nảy sinh bất kỳ hiểu lầm nào nữa.

Bàng Phi vẫn cảm thấy không để An Dao đi cùng là sự lựa chọn đúng dắn nhất.

"Nè…"

An Dao cảm thấy vô cùng hụt hẫng, bản thân cô đã cố gắng rất nhiều để hòa hợp với cuộc sống của Bàng Phi, nhưng dường như Bàng Phi không hề muốn cho cô cơ hội này.

Bỏ cuộc ư?

Chả nhẽ không muốn giữ đúng lời hứa trước đây đã nói trước mặt toàn thể gia đình sao?

An Dao lấy hết can đảm bước lên phía trước và đi theo Bàng Phi, dù Bàng Phi không đồng ý nhưng cô vẫn muốn đi với anh, dù sao cũng quyết định rồi, đâu thể dễ dàng nói bỏ cuộc là bỏ cuộc được.

Bàng Phi gọi taxi, bởi vì lúc hai người đến nhà họ Bàng là đi bằng chiếc xe Mercedes-Benz của An Dao, lát nữa An Dao phải về nhà nên bây giờ anh không đi chiếc xe đó.

Trêи đường đi Bàng Phi liên tục giục tài xế phải tăng tốc độ nhanh nữa, nhanh hơn nữa, bởi vì điều gì tên điên La Lượng này cũng dám làm, cho nên anh thật sự sợ Trầm Ngưng Tâm sẽ bị liên lụy.

Anh liên tục nói chuyện điện thoại với Thời Phong, điều bực mình là bên phía Thời Phong đang bị kẹt xe nghiêm trọng, hiện giờ đường sá vẫn chật cứng người và xe.

“Không sao, tôi tới nơi rồi.” Bàng Phi xuống xe, đi thẳng vào Thủy Vân Gian.

"Người đâu?"

Lâm Tĩnh Chi sốt ruột và tay chân cứ luống cuống cả lên: "Tôi không biết, tôi đang tìm. Vừa nãy bọn họ ngăn cản không cho tôi đi theo, nên tôi cũng không biết bây giờ cô ấy bị đưa đến chỗ nào rồi.”

Không còn cách nào khác, đành phải tìm từng phòng một.

"Chị vào phòng giám sát tìm thử xem.”

Từ lúc xảy ra chuyện đến bây giờ đã hơn hai mươi phút đồng hồ rồi, có trời mới biết La Lượng đã làm gì Trầm Ngưng Tâm, trong lòng Bàng Phi như có lửa đốt, chỉ mong sẽ không có chuyện gì xảy ra với cô ta.

Tìm đến khúc quanh co nhất ở tầng sáu, Bàng Phi nhìn thấy một vài tên canh gác, có lẽ La Lượng đang ở đây.

Anh một mạch đi thẳng tới đó, hai tên canh gác vội chạy tới ngăn anh lại, Bàng Phi liền đá cho mỗi tên một phát, khiến cả hai ngã lăn ra đất, một lúc sau vẫn chua thể gượng dậy được.

Bên trong ghế lô phát ra âm thanh “đùng đùng” inh tai nhưng không hề có giọng nói của Trầm Ngưng Tâm.

Bàng Phi có một linh cảm chẳng lành, anh đá mạnh vào cánh cửa của ghế lô, loại cửa làm bằng gỗ tự nhiên này vô cùng chắc chắn và rất khó để đá văng.

Sau vài cú đá liên tiếp, đột nhiên cánh cửa bị mở ra từ bên trong, toàn thân của La Lượng ướt đẫm mồ hôi, áo quần xốc xếch và tóc tai ướt nhẹp bết cả vào đầu, một tia sáng xảo quyệt bật ra từ đôi mắt hắn ta: "Ha ha ha...Ha ha ha..."

Bàng Phi vung chân đá hai phát vào người La Lượng khiến hắn ta ngã lăn ra đất, sau đó anh lao vào trong và chỉ thấy Trầm Ngưng Tâm đang ngã sõng soài trêи mặt đất, toàn bộ quần áo ướt trêи người cô ta đều ướt sũng.

Quần áo vẫn còn nguyên vẹn, xem ra không bị xâm hại, nhưng người thì đang hôn mê sâu.

“Mày đã làm gì cô ta hả?” Đôi mắt Bàng Phi đỏ ngầu và hai tay của anh nổi đầy gân xanh.

La Lượng ngoác mồm hả hê: “Giống ông già mày đó, có ngon thì kiện tao đi.”

Điện giật!

Hắn ta thực sự đã sử dụng những thủ đoạn tàn nhẫn như vậy với một cô gái!

Đồ khốn, loại chó má này thực sự không đáng được gọi là người!



Bàng Phi đặt Trầm Ngưng Tâm xuống, lao tới và nhảy lên người La Lượng với tốc độ ánh sáng, hai tay của anh liên tiếp đấm vào đầu của hắn ta.

La Lượng cố gắng dùng cánh tay để chống đỡ những cú đấm như mưa trút của Bàng Phi vào đầu mình, nhưng miệng của hắn ta không ngừng phát ra những tràng cười ghê tởm: "Đánh đi, có bảnh lãnh thì mày cứ đánh chết tao đi, tao mà chết cũng sẽ lôi mày xuống chịu tội thay.”

"Bàng Phi, dừng lạ..." An Dao cứ một mạch bám đuôi Bàng Phi, nhìn thấy hai tên xấu xa ngã lăn quay ra đất không gượng dậy nổi ở trước cửa thì đi tới, thì cô nhìn thấy Bàng Phi đang hung hăng đấm đá La Lượng, dáng vẻ như muốn phải đánh chết ai đó thì mới hả dạ.

Ngoài cửa có rất nhiều người vây quanh xem như vậy, nếu như Bàng Phi thật sự đánh chết người, thì sẽ chẳng ai có thể bảo vệ được anh cả.

Cô cố gắng kéo Bàng Phi ra khỏi La Lượng, sợ anh lại kϊƈɦ động nên An Dao cố sống cố chết ôm chặt lấy anh.

Gương mặt La Lượng bê bết máu vì bị đánh, nhưng hắn ta vẫn cười phá lên: "Đánh đi, có bản lãnh thì cứ giết tao đi, nếu không giết tao, thì sớm muộn gì tao cũng sẽ giết mày thôi, mày có tin không?”

La Lương đưa mắt nhìn về phía An Dao, trong con ngươi đen nhánh ánh lên một ánh mắt hung ác tàn nhẫn: “Con đàn bà ti tiện! Đến lúc này rồi mà em còn bảo vệ cho thằng đó sao, em nhìn đi, nó vì một con đàn bà thối nát mà đánh tôi ra nông nỗi này đây. An Dao à, đây là người đàn ông em thích sao, ha ha ha…”

An Dao không còn lòng dạ nào mà để ý tới lời nói của một thằng điên, mọi suy nghĩ của cô đều đang đổ dồn về phía Bàng Phi, vừa nãy nhìn thấy anh “thượng cẳng chân, hạ cẳng tay” với La Lượng, cô không ngờ khi anh nổi điên lên thì lại đáng sợ như vậy.

Đó là cô chưa nhìn thấy cảnh Bàng Phi hành hạ La Lượng trong quán rượu, còn tàn bạo hơn gấp ngàn lần nữa kìa.

Bàng Phi gỡ tay An Dao ra, xoay người lại nhìn Trầm Ngưng Tâm, cô ta vẫn còn đang hôn mê, không biết rốt cuộc tại sao cái tên súc vật La Lượng này lại có thể đối xử với một cô gái mỏng manh yếu đuối như vậy.

Bàng Phi ôm Trầm Ngưng Tâm đứng dậy, bỏ qua An Dao và đi thẳng ra ngoài.

Trái tim An Dao trống rỗng, vừa rồi Bàng Phi còn không thèm nhìn cô lấy một lần, trong lòng của anh chỉ toàn là Trầm Ngưng Tâm, vị trí của cô bây giờ trong lòng của Bàng Phi còn thua cả một cô gái nhân viên mát-xa sao?

“Cậu Bàng… Ngưng Tâm!” Thời Phong đứng ở cửa nhìn thấy Bàng Phi đang bế Trầm Ngưng Tâm bước ra, cơn lửa giận phừng phừng nổi lên, anh ấy không nói lời nào mà lao vào và đấm đá túi bụi La Lượng. Trầm Ngưng Tâm là nữ thần đặc biệt trong lòng anh ấy, là cục cưng mà anh ấy rất mực yêu thương, ấy vậy mà lại bị thằng khốn này hành hạ ra như vậy, đáng chết, thật là đáng chết!

"Đánh đi, tốt hơn hết là chúng mày hãy đánh chết tao đi, nếu không thì tao sẽ khiến chúng mày từng người, từng người một sống không bằng chết…” La Lượng ngang ngạnh rít qua kẽ răng.

Bàng Phi nhắc nhở Thời Phong: "Các công cụ gây án chắc hẳn vẫn còn ở trong ghế lô, anh tìm kiếm xung quanh đi.”

Có công cụ gây án thì không sợ không làm gì được La Lượng.

Thời Phong biết cần phải ưu tiên việc gì trước, vẫn còn cơ hội đối phó với thằng chó La Lượng này, trước mắt phải tìm được công cụ gây án đã, rồi mới tính tới những chuyện khác.

Sau khi dặn dò kĩ lưỡng mọi chuyện cho Thời Phong thì Bàng Phi bế Trầm Ngưng Tâm rời đi, cô ta bị thương rất nặng, anh sợ rằng Trầm Ngưng Tam sẽ giống như Bành Kim Xuyên, hôn mê mãi không thể tỉnh dậy được nữa, nếu thật là như vậy thì bản thân anh sẽ áy náy ân hận cả đời.

Trêи đường đi thì gặp Lâm Tĩnh Chi, nhìn thấy bộ dạng hiện giờ của Trầm Ngưng Tâm, cô ấy cực kỳ hoảng sợ: “Làm sao có thể xảy ra chuyện này?”

"Chị có lái xe tới không?

"Có.”

"Được, vậy mau đưa cô ta đến bệnh viện.”

"Ừ."

Lâm Tĩnh Chi cùng Bàng Phi nhanh chóng rời đi, An Dao nhìn sang bên đó, đột nhiên trong lòng cô cảm thấy vô cùng mất mát.

Lúc này, người nên ở bên cạnh Bàng Phi nhất chính là cô mới đúng, nhưng lúc đó Bàng Phi đã bế Trầm Ngưng Tâm và thẳng thắn đi ngang qua cô. Cô cũng đã lái xe tới đây, nhưng Bàng Phi không thèm hỏi cô lấy một lời, nhưng lại tin tưởng Lâm Tĩnh Chi như vậy.

Bản thân cô cần gì phải thua kém một Trầm Ngưng Tâm, ngay cả Lâm Tĩnh Chi, cô cũng trăm ngàn lần không sánh kịp cơ mà.

Cô không trách Bàng Phi, cô chỉ tự trách bản thân mình.