“Muốn hỏi gì thì đi hỏi đi, cứ ấp a ấp úng thế này không giống tính cách của chị gì cả.” Đừng nhìn An Lộ đang cắn hạt dưa, xem TV nhưng kỳ thật ánh mắt đó như có độc, mọi việc đều trong tầm nhìn của cô.
An Dao đến chết cũng sĩ diện: “Hỏi cái gì, ai muốn hỏi gì đâu?”
“Chị đó, không phải chị muốn hỏi coi anh rể của em có người phụ nữ khác bên ngoài không hả?” An Lộ bò lại đây.
An Dao vẫn mạnh miệng như cũ: “Có hay không thì có quan hệ gì với chị, sớm muộn gì bọn chị cũng sẽ ly hôn. Chị cũng có người đàn ông khác vậy, bọn chị xem như huề nhau, sau này ai cũng đừng chê ai không đúng trước.”
“Ồ ồ ồ, chị còn có người đàn ông khác cơ đấy! Người đàn ông kia của chị có thể coi là đàn ông hả? An Dao, em nhắc nhở chị, thái độ của anh rể bây giờ đã đủ để hiểu rồi, tình cảm anh ấy dành cho chị đã phai nhạt, bên ngoài còn có một con hồ ly tinh khác, sớm muộn gì cũng câu mất trái tim của anh rể! La Lượng là cái loại người gì, trong lòng chị cũng biết rõ, chờ đến lúc chị chịu không nổi tên kia mới nhớ đến mặt tốt của anh rể em, muốn giữ anh ấy lại thì lúc đó cũng muộn rồi! Em đề nghị chị nên tâm sự sớm với anh rể đi, ít nhất thì cũng nói thẳng cho anh ấy biết, trong lòng chị có anh ấy.”
An Dao không chịu thừa nhận: “Ai trong lòng có anh ta, em đừng nói hươu nói vượn.”
An Lộ ngồi trước mặt cô: “Chị à, em nói này, chị cũng biết có đôi khi người trong cuộc u mê, người đứng ngoài tỉnh táo. Chị xem lại thái độ chị đối xử với anh rể trước kia đi, gọi một tiếng là lạnh lùng trừng mắt, một chút không hài lòng liền kiếm anh rể để bộc phát, dù anh ấy làm đúng hay không chị cũng luôn cho là anh ấy không đúng.”
“Chị như thế bao giờ!” Những lời như thế này thốt ra từ miệng An Lộ làm cô cảm thấy chính mình như hóa thành một người phụ nữ đanh đá chua ngoa.
An Lộ liếc nhìn cô: “Còn khi nào? Lúc nào cũng thế! Chị không biết, nhưng em nhìn thấy rõ ràng. Cho dù trước kia chị đối xử với anh rể em như vậy, nhưng nếu chị có chuyện cần làm thì anh ấy luôn là người đầu tiên xông pha. Hơn nữa, mặc kệ là anh ấy có trốn nhà ra đi hay như thế nào đi nữa thì chỉ cần anh ấy nhìn thấy chị, ánh mắt ấy vĩnh viễn chỉ có sự dịu dàng. Nhưng bây giờ thì sao, anh ấy nhìn thấy chị nhưng lại làm như không thấy, điều này chứng mình rõ ràng rằng chị đã làm tổn thương trái tim anh ấy rất nghiêm trọng, anh ấy cũng sẽ không đối xử tốt vô điều kiện với chị như lúc trước nữa. Còn nữa, trước kia mỗi lần chị nhìn thấy nah áy là hai mắt bốc hỏa, bây giờ lại lợi dụng La Lượng để xem anh ấy có quan tâm mình không, chị còn dám nói trong lòng không có anh rể ư?”
Bị cô nhóc An Lộ này nhìn thấu tâm sự, mặt An Dao đỏ lên, đứng dậy muốn đi.
An Lộ nhanh chóng giữ chặt tay cô: “Chị muốn đi đâu, em còn chưa nói hết.”
“Em nói hươu nói vượn, chị không muốn nghe em nhiều lời nữa.”
“Chị à, em nói hươu nói vượn hay là chọc trúng tâm sự của chị, trong lòng chị chắc chắn hiểu rõ. Điều nên nói thì em đã nói rồi, nên nhắc thì em cũng nhắc rồi, em khuyên chị hay buông bỏ sự cố chấp và cái sĩ diện kia đi, nghe em khuyên một lần, suy nghĩ cẩn thận lại xem, rốt cuộc bản thân mình muốn gì. Nếu chị không nghĩ cho mình thì nửa đời sau chắc chắn sẽ tiếc nuối. Vậy nên chị cứ suy nghĩ kỹ càng xem xem có muốn bỏ sĩ diện để tâm sự với anh rể không. Cả nhà chúng ta đều vì chuyện của anh chị mà nhọc lòng, chị nhìn ba kìa, đến bây giờ còn ở Bàng gia, việc nàykiểu gì cũng phải có hướng giải quyết, không thể cứ tiếp tục thế này được.”
Ở trong nhà này, trước nay an Dao đều là người làm chủ, An Lộ luôn là đứa nhỏ không hiểu chuyện chỉ biết tùy hứng làm bậy, nhưng một đứa em gái không hiểu chuyện như vậy, trêи mặt tình cảm lại còn tỉnh táo hơn cả cô. Yêu chính là yêu, không yêu là không yêu, làm gì giống như An Dao cứ mãi do dự không quyết đoán.
“Chị à, nghe em, về phòng suy ngẫm kỹ càng nha…” An Lộ nghểnh cổ, nhắc nhở An Dao lần cuối.
Vê phần An Dao lựa chọn thế nào, không ai có thể quản được. Nếu kết quả cuối cùng là hai người thật sự ly hôn thì cũng chỉ có thể chứng tỏ một điều, bọn họ có duyên không có phận!
An Dao trở về phòng, lời nói của An Lộ vẫn luôn vang vọng trong đầu. Cô trằn trọc không ngủ được, suy nghĩ cứ lung tung beng hết cả lên. Nói hay không nói, vẫn không quyết định được. An Lộ nhìn hai cánh cửa phòng đóng chặt, cũng nôn nóng không thôi. Cô không thể cứ trơ mắt nhìn hai người họ không ai nói với ai lời nào, cuối cùng tan vỡ.
Không được, mình phải làm cái gì đó cho họ mới được!
“A, đau quá! Đau chết tôi rồi!” An Lộ giả bộ té ngã, phát ra tiếng kêu “cực kỳ bi thảm”.
Cửa phòng Bàng Phi và An Dao cùng lúc mở ra, hai người nhìn thoáng qua nhau rồi cùng chạy xuống dưới lầu. Có lẽ là bởi vì quá nôn nóng, An Dao bước hụt chân, suýt nữa từ cầu thang té lăn xuống, Bàng Phi ngay lúc nguy hiểm vội giữ cô lại. Chẳng qua hai người đều không nói gì, lại cùng chạy xuống lầu.
“Lộ Lộ, em bị làm sao?”
An Dao chạy tới đầu tiên, không phải do cô chạy nhanh, mà là Bàng Phi ngay lúc vừa xuống lầu đã hoãn lại bước chân. Bởi vì anh phát hiện rõ ràng là An Lộ giả vờ, nếu bị ngã thật thì sao một chút vết thương trầy da cũng không có. Cô nhóc này, thật không phải đèn cạn dầu! Tâm ý của cô nhóc lẽ nào Bàng Phi lại không rõ, nếu đã có tâm hỗ trợ vậy anh cũng thuận nước đẩy thuyền, phối hợp cô diễn một chút vậy.
“Chân của em, đau quá, vừa rồi không cẩn thận té ngã, sau đó thì không đứng lên nổi. Em nghi là em bị gãy xương rồi, hu hu hu… em thành người què chân rồi, làm sao bây giờ…”
“Không có việc gì đâu, chắc chắn không gãy xương, chị đỡ em đứng lên trước đã.”
“Không được không được, đau, không động đậy được.” Kỹ thuật diễn của An Lộ khá tốt, có thể cân nhắc việc thi vào trường Điện Ảnh.
An Dao nôn nóng không thôi: “Vậy… Chị gọi 120.”
“Vậy chị cũng đừng để em ngồi trêи đất chứ, chị, mau nói anh rể đỡ em dậy, trêи đất lạnh quá!” An Lộ mượn cơ hội tác hợp.
An Dao không phát hiện điều gì lạ, chỉ là trong nhất thời không biết mở miệng thế nào. Bàng Phi cũng thật sự sẽ phối hợp với An Lộ, An Dao không nói, anh cũng làm bộ không thấy.
An Dao lo lắng An Lộ có bất trắc gì, không thể không xuống nước: “Bàng Phi, anh qua giúp em một chút.”
Bàng Phi cười, tật xấu mạnh miệng của An Dao phải để cho An Lộ trị, hai chị em này tương sinh tương khắc, đúng là có ý tứ.
Anh lập tức đi qua bế An Lộ lên, cô nhóc nhìn Bàng Phi nháy mắt, khẩu hình miệng nói “Cố lên!” Bàng Phi đen mặt không nói tiếng nào. Lúc trước ở trước mặt An Lộ, anh không che giấu điều gì, bây giờ lại học được cách giả vờ với An Lộ, anh muốn người nhà nhà họ An không thể đoán được suy nghĩ của anh. Nếu muốn ly hôn thì ly hôn nhanh chút, không còn niệm tưởng, người nhà họ An cũng sẽ không còn cưỡng cầu gì nữa.
“Lộ lộ, em chịu khó chút, chị gọi 120 ngay…”
An Lộ nhanh chóng giật lại điện thoại: “Chị à, chân em đột nhiên hết đau rồi. A, hình như đã ổn rồi, ha ha ha, thật đấy!”
Cho dù phản ứng của An Dao có chậm đến đâu thì cô cũng hiểu, An Lộ đang giả vờ. Cơ hội đã tạo ra rồi, kế tiếp phải xem An Dao và Bàng Phi. Vì phòng ngừa an Dao giữa đường bỏ chạy, An Lộ đã chiếm cứ phòng của cô, để cô không còn chỗ trốn. Nếu đã mở miệng rồi thì cũng không có gì không nói thành lời được.
“Lúc trước có một quãng thời gian anh không về nhà, là ở đâu?”
Bàng Phi đã sớm đoán được, đối với vấn đề này, anh sẽ không trả lời: “Không thể trả lời!”
Sắc mặt An Dao trở nên khó coi: “Anh ở ngoài kia có người phụ nữ khác phải không? Hai người… Hai người có làm loại chuyện kia không?”
Khi cô hỏi những lời này, tiim cô đập rất mạnh, cô thực sự sợ Bàng Phi sẽ nói đã xảy ra, vậy cô phải làm sao bây giờ? Đây là điểm mấu chốt của cô. Cô là người phụ nữ tư tưởng bảo thủ, có thể vì người mình yêu mà cố chấp giữ lại lần đầu tiên, đương nhiên cũng hy vọng người ấy cũng vì cô mà giữ thân mình. Nhưng nếu Bàng Phi và người phụ nữ khác đã lên giường, điều này cô không thể chấp nhận được.
“Em nói xem?” Đáp án ba phải này càng khiến An Dao hoảng loạn không thôi, có ý gì, cô nên nói gì?
“Bàng Phi, tôi nhắc nhở anh đừng quên rằng bây giờ chúng ta vẫn chưa ly hôn.”
“Ha ha, lúc trước tôi nhắc nhở em vẫn chưa đến lúc ly hôn, không phải em vẫn qua lại với La Lượng mỗi ngày hay sao?” Bàng Phi trả lời một cách mỉa mai.
An Dao biện giải: “Bọn tôi gặp nhau hếu hết đều là vì làm ăn, không có làm việc khác.”
“Vậy lần khách sạn kia thì sao?” Đây là nút thắt mà trong lòng Bàng Phi mãi không gỡ được. Giải thích, để tôi xem em giải thích thế nào.
An Dao đuối lý, nhưng cũng thật sự bực bội. Sự việc lần đó là cô không đúng, nhưng cô cũng nói rồi, cô vừa vào khách sạn liền lập tức đi ra, mà từ đó về sau, Bàng Phi không chịu trở về nữa, nghe nói anh ở bên ngoài có người khác, phát triển đến mức nào, cô hoàn toàn không biết gì cả.
Càng nghĩ càng đau đầu, lần nói chuyện này thật sự không cần thiết.
“Được… Được thôi, hai chúng ta đều có người yêu khác ở ngoài rồi, ly hôn là không thể tránh được. Hiện tại ba đã giấu sổ hộ khẩu và giấy hôn thú của chúng ta, không cho chúng ta làm thủ tục, nhưng cứ thế này cũng không phải biện pháp hay. La Lượng nói, chỉ cần chúng ta đồng ý, anh ta có thể nhờ người làm thủ tục mà không cần những giấy tờ đó. Anh cứ xem khi nào thì có thời gian…”
“Bất cứ lúc nào.” Trả lời dứt khoát như vậy là có bao nhiêu vội vã muốn rời khỏi nhà họ An?
An Dao ức chế không kiềm được tức giận: “Bất cứ lúc nào, được, bất cứ lúc nào, vậy ngày mai đi.” An Dao giận dỗi.
Bàng Phi nói: “Được.”
Sau đó, đứng dậy rời đi.
Thương lượng một chút cũng không muốn. Nói thích cái gì mà thích, sự thích của anh là thứ có thể dễ dàng đập vỡ như vậy?
Ha ha!
An Dao ngồi một mình ở sopha, giận dỗi lại cảm thấy mình thật úy khuất. Nhiều lần La Lượng cầu hôn đều bị cô cự tuyệt, cũng không biết vì sao lại do dự, vì cái gì, những điều này Bàng Phi có thể nhìn thấy ư? Đàn ông, đàn ông không nên nhường phụ nữ, dỗ dành phụ nữ sao? Bàng Phi thì sao?
Ly hôn hôn đi. Ly hôn rồi ai cũng an tâm.
An Dao không muốn giãy dụa nữa, chuyện này kết thúc càng sớm càng tốt.
An Lộ nghe thấy cách vách vang lên tiếng đóng cửa bèn ra ngoài xem thử, sau đó nhìn thấy An Dao lén lau nước mắt, xem ra cuộc nói chuyện này không thành rồi.
“Chị à, chị lại nói lời khó nghe rồi sao?”
“Chuyện của chị sau này em đừng lo nữa.” An Dao trút giận lên đầu An Lộ.
Thực sự thì An Lộ cũng đâu muốn lo, nhưng ai bảo cô cũng là một thành viên trong nhà, không thể nào trơ mắt nhìn An Dao và Bàng Phi ly hôn, sau đó lại kết hôn cũng tên khốn La Lượng kia. Nếu vậy thì sau này làm sao cô dám về cái nhà này nữa.