Cực Phẩm Rể Quý

Chương 109: Làm loạn ra mạng người (phần sáu)




Chuyện của Tiết Phong, Phương Trần Hải cũng đã nghe thấy, một thằng nhóc không có năng lực, chẳng được chuyện gì nên hồn, thế mà còn muốn hợp tác với ông ta!

“Ông chủ, người ta tới rồi!”

Có ba người ngoại quốc tiến tới, ai nấy đều có dáng người khôi ngô, từ vẻ bề ngoài có thể nhìn ra bọn họ đến từ vùng Đông Âu.

Đây là các sát thủ nước ngoài do Phương Trần Hải dùng tiền mời tới, chuyên đi giết người, trêи cơ bản là cùng một dạng giống như đám người Độc Xà.

Chuyện của dx và tn khiến cho Phương Trần Hải không thể phớt lờ, cho nên mời một lúc tận ba người từ Đông Âu tới, ý muốn bắt cho bằng được Bàng Phi.

Lúc trở lại nhà họ An đã là ba giờ sáng, Bàng Phi đẩy cửa đi và nhà, điều đầu tiên đập vào mắt anh chính là hình ảnh La Lượng và An Dao đang ngồi sóng vai cạnh nhau.

An Lộ và Tào Tú Nga thì ngồi đối diện hai người bọn họ, thấy Bàng Phi trở về thì vội vàng đứng lên, An Lộ hỏi: “Anh rể, anh trở về rồi, anh không sao chứ?”

An Lộ chưa từng che giấu việc mình lo lắng cho Bàng Phi, nói cô ta là em vợ, nhưng có đôi khi còn quen thân với anh hơn cả em gái Bàng Yến của anh.

Tào Tú Nga cũng có hơi lo lắng, khi bà ta nghe La Lượng nói những chuyện kia đều sợ đến mức thất hồn lạc phách, bọn họ đều là người bình thường, nào đã bao giờ gặp những tình huống đáng sợ như vậy.

“Không có việc gì.” Bàng Phi hời hợt đáp, chuyện ngày hôm nay quả thực là anh chẳng để trong lòng một chút nào.

Rốt cuộc thì Tiết Phong cũng không có kinh nghiệm gì cả, nếu như đổi thành một người độc ác khác, thì có lẽ Bàng Phi đã không dễ dàng thoát khỏi nguy hiểm như vậy.

Anh vừa quay người muốn đi thì cánh tay đã bị An Lộ giữ lại, cô ta cứng rắn nói với La Lượng: “Anh rể của tôi về rồi, bây giờ anh có thể đi.”

“Lộ Lộ, em không thấy chị gái của mình đến bây giờ sắc mặt vẫn còn đang trắng bệch như thế này sao, anh nghĩ muốn ở cạnh cô ấy thêm một lát nữa.” La Lượng chủ động xin được giúp đỡ An Dao.

Thật sự là chưa từng thấy ai có da mặt dày được như vậy, bọn họ có quan hệ gì đâu chứ, cứ ngồi lì trong nhà người khác như thế này mà không cảm thấy khó coi sao?

Hết lần này tới lần khác An Dao chẳng nói một lời nào, thật sự là vô cùng đáng giận.

An Lộ và Tào Tú Nga đều tiếc rèn sắt mà không thành được thép. Mọi người nói xem tại sao bình thường An Dao thông minh lanh lợi như vậy mà lại có vẻ hồ đồ ngốc nghếch với chuyện này như thế chứ?

“Không còn sớm nữa rồi, tất cả mọi người đi nghỉ ngơi đi.” Mà Bàng Phi thì lại chẳng sao cả, còn trấn an An Lộ và Tào Tú Nga đừng thức đêm.

Không được thì có thể làm gì bây giờ, đánh nhau với La Lượng một trận ư, điều đó có quan trọng không?

Có lẽ tại một giây cứu được An Dao, thứ cảm xúc được gọi là lo âu trong mắt cô là do anh nhìn nhầm mà thôi, nếu không thì tại sao bây giờ đến cả một câu quan tâm cô cũng không nói?

Được rồi, anh đã quen với việc này từ lâu rồi, cũng lười tranh cãi với bọn họ.

Về đến phòng không bao lâu, Bàng Phi chợt nghe thấy tiếng cửa lớn đóng lại.

La Lượng đi rồi ư?

Tiếng bước chân của An Dao chầm chậm tiến lại gần, lúc sắp lên lầu hai hình như cô có giảm tốc độ dần, nhưng chung quy cũng không dừng lại trước cửa phòng np, mà lại đi thẳng vào trong gian phòng của mình.

Bàng Phi cảm thấy hơi mất mát, nhưng rất nhanh sau đó đã thản nhiên chấp nhận.

Đêm nay, An Dao mất ngủ, cả đêm này trong đầu cô chỉ toàn là hình ảnh khi Bàng Phi bất chấp mọi thứ để cứu cô mà không chùn bước.

Cô rất không muốn thừa nhận, nhưng không thể không thừa nhận rằng trong lòng cô, Bàng Phi đã chiếm cứ được một chỗ cho riêng mình.

Người đàn ông luôn miệng nói mình không có tình cảm này, thế mà trong lúc vô tình đã xâm nhập vào trái tim của cô, còn cô thì lại không phát giác ra được chút nào.

Rất buồn cười là, hồi trước khi xem mấy tình huống máu chó ướt át ở trêи ti vi, cô đều rất khinh thường bọn họ, bây giờ chuyện đó lại phát sinh ở trêи người mình, cảm giác khác nhau rất lớn.

Không trải qua những điều này, thì chỉ sợ là cô mãi mãi cũng không biết tình cảm của mình đối với Bàng Phi.

Thế nhưng mà những lời nói độc ác kia cô đã vô tình nói ra với anh, làm thế nào để thu hồi lại được nữa đây?

Cô không thể hạ mình xuống như vậy được, nhưng cũng không thể đánh mất cả người kia.

trong lòng có một bức tường từ đầu đến cuối đều không thể vượt qua được, cũng chỉ có thể tự lừa mình dối người, tự lừa bản thân trước mà thôi.

Ban ngày Bàng Phi quay về nhà họ Bàng trước để thăm bên đó, xác định không có việc gì phát sinh rồi mới có thể rời đi.

Trong nhà yên tĩnh đến mức không có một tiếng động nào, điều này rất không thích hợp.

Em gái by của anh luôn luôn cần cù, vào lúc này hẳn là đang nấu cơm mới phải.

Bố vợ An Kiến Sơn cũng có thói quen luyện công vào buổi sáng, thế nhưng hôm nay lại không có chút động tĩnh nào, điều này thật sự quá khác thường.

Bàng Phi đề cao cảnh giác, cẩn thận từng li từng tí đẩy cửa phòng by ra, trong phòng trống không, chẳng có một ai. Anh lại làm như vậy khi đi qua phòng, liếc qua một cái cũng thấy nó trống không, không có ai.

Bây giờ chỉ còn lại gian phòng của bố vợ là anh chưa kiểm tra thôi, hình như bên trong còn có tiếng động.

Bàng Phi đá văng cánh cửa ra, một thanh đao sáng loáng đâm tới ngay phía chính diện, cùng lúc đó, cánh cửa phòng cũng bị đánh lại, hẳn là nhóm người này chuẩn bị bí mật giải quyết anh.

An Kiến Sơn và by đã bị trói lại, nhưng may mà cả hai người đều không có việc gì, chỉ cần người nhà mình không bị ảnh hưởng thì anh yên tâm.

Cơ thể Bàng Phi bay vút ra ngoài tránh khỏi tầm tay của ba người kia, nhẹ nhàng đóng cửa phòng ngủ của bố vợ mình lại, không muốn để cho em gái mình thấy cảnh đánh nhau như thế này.

Ba tên đến từ Đông Âu kia có sức lực rất lớn, giỏi về việc bắt giữ đối thủ và dùng sức nặng của cơ thể để áp chế đối phương.

Không gian ở trong phòng khách rất nhỏ, nên khi sử dụng chiêu thức có hơi khó khăn, cũng may mà thân hình Bàng Phi linh hoạt, nhóm người kia muốn bắt anh lại cũng không phải là chuyện dễ dàng gì.

Trải qua một lần đuổi bắt, ba người Đông Âu kia không chiếm được lợi gì, một tên trong số đó đã hơi nổi giận, cầm lấy cái bàn lên đập xuống đầu Bàng Phi.

Bàng Phi uốn cái eo dẻo như mèo một cái tránh đi, bàn tay cũng thuận thế đâm vào huyệt đạo dưới nách tên kia, lập tức, tên kia cảm thấy cánh tay của mình như bị bẻ gãy mất, vô cùng đau đớn.

Tình hình chiến đấu trong phòng rất đang vô cùng căng thẳng, ở bên ngoài, bác Hà dẫn một nhóm các chú bác ở trong khu dân cư đến thăm hỏi Bàng Kim Xuyên, cánh cửa phòng khách bị đẩy ra, mọi người thấy đồ đạc trong phòng đã lộn tùng phèo cả lên, ba tên người nước ngoài kia đang vây quanh Bàng Phi.

Bác Hà tay mắt nhanh nhẹn, hét lớn bảo mọi người chạy vào bên cạnh Bàng Phi.

“Đừng vào!”

Nhưng chung quy là vẫn chậm một bước, đứa con trai của bác Hà là Tiểu Mao luôn coi Bàng Phi là thần tượng, bây giờ thần tượng gặp nạn, đây chính là thời khắc cậu ta bước ra bảo vệ thần tượng của mình. Tiểu Mao là người xông lên đầu tiên, nhưng chiếc ghế trong tay cậu ta còn chưa kịp giơ lên thì đã bị một trong ba tên người Đông Âu kia giơ hai tay ra kẹp lấy đầu cậu ta.

Sức lực của tên đó khỏe như trâu, người bình thường căn bản không thể nào chịu nổi.

Trong nháy mắt, Tiểu Mao chẳng khác gì một đống bùn nhão nằm sõng soài trêи mặt đất.

Cả đám người trở nên hoảng loạn, ba tên người Đông Âu kia cũng nhân cơ hội đó mà chạy trốn!

Bác Hà ôm lấy thằng con Tiểu Mao, đau khổ không thôi, Bàng Phi vội vàng lao tới trước mặt Tiểu Mao xem xét vết thương của cậu ta, đầu bị ép rất mạnh, anh bèn nói: “Mau đưa cậu ấy đến bệnh viện!”

“Thím Thẩm, chú Trương, trong phòng ngủ còn có hai người bị trói, chú giúp cháu cởi trói cho bọn họ nhé…” Bàng Phi dặn dò xong thì ôm Tiểu Mao, nhanh chóng lên xe, suốt cả đoạn đường đi không biết anh đã vượt qua bao nhiêu cái đèn đỏ.

Sau một buổi cấp cứu, cuối cùng vẫn là tốn công vô ích. Thực ra Tiểu Mao đã bị bóp chết từ lâu, lúc đi đến nửa đường thì đã ngừng thở rồi.

Bác Hà chỉ có một thằng con trai là Tiểu Mao, nghe nói cậu ta đã xảy ra chuyện, trong nháy mắt xụi lơ trêи mặt đất, một lúc lâu sau cũng không khóc nổi.

Trái tim Bàng Phi đau như dao cắt, anh hận nhất chính là sự bất lực trong thời điểm này của mình.

Chuyện này, anh nhất định sẽ thay bác Hà đòi lại tất cả, nhưng chung quy lại thì Tiểu Mao đã chết rồi cũng chẳng thể sống lại được nữa.

Vợ của bác Hà mắc bệnh ung thư, qua đời từ khi mới hai mươi mấy tuổi, ông ấy đã rất vất vả để nuôi Tiểu Mao khôn lớn được như bây giờ, hai ba con sống nương tựa lẫn nhau, mặc dù cuộc sống khó khăn nhưng cũng hạnh phúc.

Lần này Tiểu Mao đi mất rồi, chỉ còn lại một mình bác Hà già cả, không còn người thân bên cạnh, cuộc sống của ông ấy sẽ như thế nào đây?

“Tiểu Phi, Tiểu Phi, cháu nói cho bác biết đi, những kẻ hại chết Tiểu Mao kia là ai?” Bác Hà kêu khóc xong rồi, quỳ gối trước mặt Bàng Phi, muốn hỏi cho rõ ràng tung tích lai lịch của những kẻ đã hại chết con trai mình.

Bàng Phi sợ cảm xúc của ông ấy bị kϊƈɦ động, sẽ dẫn đến những phiền toái không cần thiết, nên không chịu khai ra việc này là do người của nhà họ Phương làm.

Nhưng cho dù anh không nói, cũng có người trong nhóm người này có thể đoán ra được bảy tám phần: “Chắc chắn là sát thủ do người của nhà họ Phương phái tới rồi. Tôi đã nghe nói, thằng công tử của nhà họ Phương bị Tiểu Phi đánh cho, bây giờ đang làm người thực vật, nên tên Phương Trần Hải cứ năm lần bảy lượt gây phiền phức cho nhà Tiểu Phi.”

“Tin tức lúc trước mọi người còn nhớ không? Thực ra mấy năm nay nhà họ Phương vẫn đang kinh doanh ngầm phạm pháp, thời điểm mấy sản nghiệp đó bị tra xét kĩ càng, lão già điên đó bèn tính hết lên đầu Tiểu Phi.”

“Lão già điên“Lão già điên

“Bác Vương.” Bàng Phi ra hiệu im lặng, chỉ có điều bác Vương luôn nhanh mồm nhanh miệng, nên căn bản là không thèm nhìn động tác tay của anh.

Trong lòng bác Hà đã có quyết định của mình, đã biết hung thủ hại chết Tiểu Mao, ông ấy đương nhiên sẽ muốn báo mối thù này cho Tiểu Mao!

Các nhân vật lớn có tiền có quyền kia, dân thường bọn họ không thể chọc vào, nếu đắc tội cũng không sống nổi, cho dù có báo cảnh sát thì những tên đó cũng chưa chắc đã ngoan ngoãn chịu thụ án.

Pháp luật đều dùng để bảo vệ dân chúng, nhưng rốt cuộc là bảo vệ như thế nào thì ông ấy cũng cảm nhận được một chút.

“Ha ha ha!” Bác Hà ngửa đầu lên trời cười to.

“Thế này… Ông Hà bị làm sao vậy?”

“Tiểu Mao gặp chuyện không may là cú sốc quá lớn với ông ấy, sợ là trong lúc nhất thời không thể chấp nhận được, không kìm chế được cảm xúc.

“Haiz, người đầu bạc tiễn người đầu xanh, thế này thì ai mà chấp nhận nổi chứ.”

Mọi người nhao nhao bàn tán ầm ĩ.

“Các bác các chú, các dì à, mọi người đều về hết đi ạ. Chuyện hậu sự của Tiểu Mao, phiền mọi người hỗ trợ chuẩn bị một chút.”

Đều là hàng xóm láng giềng với nhau, nên chút chuyện ấy chắc chắn bọn họ sẽ giúp.

Bây giờ tinh thần của bác Hà rất thất thường, thật sự không nên để ông ấy đi lo liệu chuyện hậu sự của Tiểu Mao, cho dù Bàng Phi không nói thì bọn họ cũng sẽ làm như vậy.

Sau khi mọi người đi hết rồi, bác Hà vẫn còn đang ngẩn người ngồi bên cạnh cái xác của Tiểu Mao, mặc kệ Bàng Phi có khuyên nhủ thế nào đi nữa cũng vô dụng.

Bệnh viện có quy định, thi thể không được để lại nhà xác trong thời gian quá dài, cho nên nhân viên y tế đã đến để tiến hành đóng băng thi thể của Tiểu Mao lại, chuẩn bị đưa vào tủ đông lạnh của nhà xác.

Bác Hà nắm chặt tay Tiểu Mao, giọng nói run rẩy: “Chờ chút đã, để cho tôi nhìn con trai tôi thêm chút nữa.”

Tình huống như thế này, dù là ai cũng không đành lòng nói không, Bàng Phi đứng bên cạnh ông ấy, lực bất tòng tâm.

“Thưa ông, không thể trì hoãn việc này được nữa.”

Dù bác Hà không nỡ, nhưng Bàng Phi chỉ có thể ngăn ông ấy lại, để nhân viên y tế đưa xác của Tiểu Mao vào tủ đông lạnh của nhà xác.

Từ khi chuyện xảy ra, bác Hà chưa từng gào lên khóc, nhưng trong giây phút thấy thi thể của Tiểu Mao bị người ta đẩy đi, cuối cùng ông ấy cũng không nhịn được nữa, “Oa” một tiếng bật khóc, trong đó có chua xót, có bất đắc dĩ, có không nỡ… Những cảm xúc ấy nào có thể dùng mấy từ ngữ bình thường để miêu tả được.

Sống mũi Bàng Phi cũng cay cay, anh trịnh trọng hứa với bác Hà: “Bác yên tâm, hung thủ hại Tiểu Mao, cháu sẽ khiến chúng nợ máu phải trả bằng máu.”

Những kẻ coi thường luật pháp kia, không phải không bị báo ứng, mà là chưa tới lúc thôi.

Người của nhà họ Phương cứ khiêu chiến đi khiêu chiến lại giới hạn cuối cùng của Bàng Phi anh, thực sự khiến anh không thể nhịn nổi nữa!

Nợ máu trả bằng máu là chuyện đương nhiên không có gì phải bàn cãi!

Phuong Thiếu Nghị cũng thế, Phương Trần Hải cũng vậy!

Tất cả bọn họ, không ai có thể trốn được!

Trước mắt, chuyện quan trọng nhất chính là lo liệu xong chuyện hậu sự của Tiểu Mao, về phần tiền bồi thường từ nhà họ Phương, Bàng Phi anh đã nhớ kĩ rồi.