Cực Phẩm Ở Rể

Chương 97




Chương 97: Chúc Do Thập Tam Khoa

Cúp máy, Lâm Vũ liền quay về Hồi Sinh Đường, Annie cũng đi theo.

Trước cửa Hồi Sinh Đường có một chiếc Hummer H2 mới, trong tiệm có hai người Tây mặc vest ngồi đó, đang thảo luận gì đó. Phía sau họ là hai người Tây tóc dài mặc áo da, khung xương rất lớn, người đứng thẳng, ánh mắt nghiêm nghị, vừa nhìn liền biết là người trải qua huấn luyện đặc biệt, có lẽ là vệ sĩ chuyên nghiệp.

“Áy, Hà tiên sinh, xin chào xin chào.”

Lúc này một người Tây liền đứng dậy chào Lâm Vũ, nói tiếng trung cũng xem như là lưu loát.

“Anh biết tôi?” Lâm Vũ hơi kinh ngạc.

“Tôi nhìn qua ảnh cậu, Jason là bạn của tôi, là cậu ấy giới thiệu tôi tới.” Người Tây này vội giới thiệu: “Tôi là Monrovia, là tổng giám sát kỹ thuật công trình sinh vật công ty dược Zenneca Âu Châu. Vị này là tổng quản Thales thuộc khu vực Hoa Hạ của chúng tôi.”

“Xin chào.” Lâm Vũ bắt tay với họ, thầm nghĩ tên Jason này đúng là không đáng tin, đã nói là hắn phải giữ bí mật đời tư của mình rồi mà kết quả hắn còn để lộ thông tin của mình ra ngoài.

“Là thế này, chúng tôi nghe nói loại thuốc mà cậu mới nghiên cứu ra đã chữa khỏi chứng bệnh tiết nước bọt của Smith tiên sinh, nên chúng tôi muốn tới bàn chuyện hợp tác với cậu.”

Monrovia thành khẩn nói.

“Hợp tác?” Lâm Vũ chau mày.

“Đúng, chúng tôi muốn thu mua công thức của cậu, tiến hành sản xuất dây chuyền loại thuốc này, bán ra trên khắp thế giới, tạo phúc cho toàn bộ người trên thế giới.” Monrovia lúc nói thì ánh mắt toát lên ánh sáng hưng phần, giống như nhìn thấy tiền đang bay đầy trời.

Phải biết, bây giò trên thế giới có gần một nửa bệnh nhân teo cơ xơ hóa phải chịu đựng sự đau khổ của chứng tiết nước bọt, hơn nữa tây y tạm thời không có loại thuốc có tác dụng đặc biệt để không chế bệnh này, nên một khi loại thuốc này của Lâm Vũ được bọn họ mua lại thì sẽ làm tăng lợi nhuận và giá cổ phiếu của tập đoàn lên một cách chóng mặt.

“Monrovia tiên sinh, anh muốn tạo phúc cho toàn thế giới hay là muốn tạo phúc cho chính bản thân các anh?” Lâm Vũ cười tươi nói.

“Đương nhiên là tạo phúc cho toàn bộ người trên thế giới rồi.

Có điều quá trình này chúng tôi kiếm được một chút tiền cũng được.”

Monrovia mỉm cười nói, sau đó giống như nhớ tới gì đó, vội lấy một bàn hợp đồng trong túi ra, đầy tới trước mặt Lâm Vũ, nói: “Đây là bản thảo hợp đồng hợp tác của chúng ta, phí thu mua ở bên trên chúng tôi chưa điền vào, Hà tiên sinh có thể tự điên.”

“Nếu tôi điền là cả tập đoàn thì cũng được sao?” Lâm Vũ cười tươi nói.

Monrovia hơi biên sắc, sau đó khôi phục bình thường, mỉm cười nói: “Hà tiên sinh, cậu nói đùa rồi. Chúng tôi thật tâm muốn bàn chuyện hợp tác với cậu, hy vọng cậu cũng có thể nghiêm túc chút.”

“Tôi rất nghiêm túc mà, nếu không chuyền toàn bộ cỗ phần của tập đoàn các anh cho tôi thì khỏi bàn.” Lâm Vũ nói rồi đẩy trả lại hợp đồng.

“Hà tiên sinh, cậu!”

Mặt Monrovia hơi đỏ, có chút phẫn nộ, ngữ khí có chút uy hiếp: “Tôi hy vọng cậu suy nghĩ cẩn thận, nếu cậu không hợp tác với chúng tôi thì đối với cậu mà nói có thể không phải là một chuyện tốt.”

“Uy hiếp tôi? Nếu tôi không đồng ý thì các người còn muốn dùng thủ đoạn gì hay sao? Các người rốt cuộc là bán thuốc hay là cướp bóc hả?” Lâm Vũ cười lạnh một tiếng, vẻ mặt có chút xem thường.

“Hà tiên sinh, tôi hy vọng cậu sau khi tìm hiểu về xí nghiệp của chúng tôi rồi quyết định sau.” Ngữ khí của Monrovia cũng lạnh xuống, có chút kiêu ngạo. Sau lưng có bang xã hội đen lớn nhất châu Âu chống đỡ, hắn tất nhiên rất tự tin.

“Quý công ty có tiếng như vậy, sao tôi có thể không biết chứ?

Mấy năm trước ầm ÿ chuyện vắc xin giả, không phải chính là công ty các người đó sao.” Lâm Vũ hờ hững nói. Năm đó vụ án vắc xin giả của công ty Zenneca, đã vào hẳn trong bài thi của đại học y khoa bọn anh.

Đối với loại xí nghiệp độc ác hám lợi, không tiếc giơ móng vuốt ma quỷ về phía trẻ nhỏ này, trong lòng anh có sự ghê tởm nói không ra lời.

“Đó là tin đồn!” Mặt Monrovia đỏ bừng, bị Lâm Vũ nói trúng chỗ đau, có chút thẹn quá hóa giận.

“Hà tiên sinh, tôi khuyên cậu vẫn nên nhanh ký hợp đồng đi, đừng không biết tốt xấu mà chống đối với chúng tôi, không có kết cục tốt đẹp đâu.” Thales ở bên cạnh cũng lạnh giọng.

Hắn vừa nói xong thì hai tên vệ sĩ phía sau liền căng thẳng, chuẩn bị ra tay bắt cứ lúc nào.

Nhưng sau khi chú ý tới Lịch Thần Sinh thì chúng liền biến sắc.

Một tên tóc dài đột nhiên rất kín đáo mà võ lên lưng Thales một cái.

Thales liền hơi biến sắc, có chút không hiểu, vì động tác này là ám thị chúng đang gặp nguy hiểm. Hắn nhìn xung quanh, không hề phát hiện ra nguy hiểm chỗ nào.

Có điều để cần thận, hắn vẫn nói với Monrovia: “Hay là chúng ta đi trước đi, để Hà tiên sinh suy nghĩ kỹ đã.”

Monrovia gật đầu, vẻ mặt nghiêm nghị: “Hà tiên sinh, tôi hy vọng cậu có thể đưa ra lựa chọn đúng đắn.”

Nói xong bồn tên đó liền quay người rời đi.

“Sau này đừng tới nữa, tôi sẽ không hợp tác với các người.”

Lâm Vũ lạnh lùng mà ném cho bọn chúng một câu.

“Hà, anh gây ra họa lớn rồi.” Annie đột nhiên gấp gáp mà ngồi xuống đối diện Lâm Vũ: “Anh có biết thế lực tại châu Âu của xí nghiệp Zenneca lớn thế nào không? Anh nếu đắc tội với họ thì ngày tháng sau này của anh sợ là sẽ rất khó khăn đáy.”

“Annie tiểu thư, cô đang nói đùa sao?”

Lâm Vũ cười lạnh một tiếng, vươn tay ra chỉ lên đất một cái, dõng dạc nói: “Mảnh đất tôi đang đứng này là Thanh Hải, là Hoa Hạ, là đất nước của chúng tôi! Lãnh thổ của chúng tôi! Ở trên địa bàn của chính mình, chẳng lẽ tôi còn phải sợ bọn Tây đó sao?”

“Hà, anh hiểu lầm rồi, tôi không có ý đó. Tôi chỉ là khuyên anh tốt nhát đừng đắc tội với họ, họ có quan hệ mật thiết với băng đảng xã hội đen châu Âu.” Annie có chút bất lực mà nói. Cô ta cũng là muốn tốt cho Lâm Vũ.

Dù sao Lâm Vũ đã cứu mạng cô ta, nội tâm cô ta cũng vô cùng cảm kích.

Lâm Vũ khua tay với cô ta, bình tĩnh nói: “Annie tiểu thư, người Hoa Hạ chúng tôi không gây chuyện, nhưng cũng không sợ gì cả. Nếu chúng thật sự muốn làm gì đó thì người hối hận sẽ là bọn chúng.”

Lúc này đám người Monrovia đã rời khỏi Hồi Sinh Đường, Thales có chút không hiểu mà hỏi tên tóc dài phía sau: “Lúc nãy sao cậu lại cảnh cáo tôi? Có nguy hiểm sao?”

“Đúng, tên đàn ông vạm vỡ trong phòng đó rất không bình : thường.” Tên tóc dài chau mày nói, nhớ tới ánh mắt như sói đói và cơ thể tản phát ra sát khí đáng sợ của Lịch Thần Sinh mà hắn không khỏi hơi sợ.

“Ỷ gì? Ngay cả cậu cũng không phải là đối thủ của hắn?”

Thales trầm mặt nói.

“Không chỉ tôi. Hai người chúng tôi cộng lại sợ là cũng không phải là đối thủ của hắn.” Tên tóc dài nghĩ, trả lời thật.

“Cái gì? Sao có thể!” Thales liền biến sắc, tỏ vẻ khó tin.

“Tôi đã nói mà, tên Hà Gia Vinh này quả không bình thường, có lẽ thân phận và tư liệu của hắn đều đã bị động tay qua, dùng để che mắt người ta.” Monrovia tỏ vẻ nghiêm trọng nói.

Trước khi tới hắn đã tìm người điều tra về Hà Gia Vinh, là một người bình thường không thể bình thường hơn, hơn nữa còn là một tên ở rễ vô dụng.

Bây giờ xem ra đây chỉ là sự ngụy trang mà Lâm Vũ cố tạo ra cho mình.

Không biết Lâm Vũ biết được chuyện này có buồn cười đến vỡ bụng không.

“Vậy tiếp theo chúng ta nên làm gì?” Thales hơi lo lắng. Dù sao đây cũng là Hoa Hạ, không phải là địa bàn của chúng, hành động rất không tiện.

“Yên lặng quan sát, tìm thời cơ hành động.” Monrovia ngĩ một lát, cần trọng nói.

Thực ra lúc đầu hắn đã nghĩ xong, nếu Lâm Vũ không đồng ý thì hắn sẽ dùng chút thủ đoạn đặc biệt để ép Lâm Vũ, nhưng giờ xem ra thân phận của Lâm Vũ vượt xa tưởng tượng, hắn cũng không dám tùy tiện ra tay, định quan sát thêm rồi tính.

“Hà tiên sinh, giờ anh có thể nói với tôi về chuyện liên quan tới bệnh tình của Smith chưa? Xem như là đền bù cho sự vô lễ lúc nãy của anh đối với tôi.” Annie có chút sốt sắng. Mỗi lần cố ta muốn hỏi là lại có người hoặc chuyện xảy ra cắt ngang cô ta.

“Annie tiểu thư, cô cứ luôn hỏi tôi, là vì muốn nghiên cứu học thuật hay là vì lợi ích?” Lâm Vũ mỉm cười nói.

“Đương nhiên là vì nghiên cứu học thuật rồi!” Annie mặt không đỏ tim không đập mà nói.

“Thực ra cho dù cô là vì mục đích gì thì tôi đều có thể nói cho cô. Nhưng cô nghe hiểu hay không thì tôi không quan tâm đâu.”

Lâm Vũ cười cười, rồi đêm chẵn đoán, thuốc dùng, quá trình và cách châm cứu đối với Smith cho Annie nghe một lần.

Annie há miệng, cả quá trình đều ngơ ngác, căn bản nghe không hiểu Lâm Vũ đang nói gì.

Cô ta trước khi tới đã tìm hiểu chút về trung y, không ngờ vẫn không nghe hiểu gì cả.

Thực ra cũng không trách cô ta được, vì cách chữa trị này liên quan tới rất nhiều lĩnh vực cao thâm của trung y, tắt nhiên cô ta nghe không hiểu rồi.

“Annie tiểu thư, nêu cô muốn hiểu được thì phải học trung y.

Nếu cô đồng ý thì tôi cũng không ngại mà nhận cô làm đồ đệ.”

Lâm Vũ cười hì hì mà nói. Có một đồ đệ mỹ nữ cũng là chuyện tốt.

“Anh nằm mơ!” Annie nghiến răng, hừ lạnh một tiếng. Cô ta đường đường là hội trưởng hội y liệu sao có thể làm đồ đệ của một bác sĩ nhỏ như Lâm Vũ chứ!

“Tiên sinh, hai người còn chưa ăn cơm nhỉ? Tôi đi mua đồ cho hai người.”

Lịch Thần Sinh vừa nói vậy thì Lâm Vũ mới nhớ anh và Annie còn chưa ăn cơm nữa.

Lúc ăn cơm, có hai bệnh nhân tới phòng khám. So với tình trạng phải xếp hàng như lúc trước thì vắng vẻ hơn nhiều, Lâm Vũ không khỏi cười: “Hôm nay kỳ quá, bệnh nhân ít như vậy.”

“Hà tiên sinh, anh còn chưa biết nhỉ. Mấy ngày nay phía đông con đường này của chúng ta có thêm một tán y, cách chữa bệnh rất kỳ lạ, hơn nữa lập tức có hiệu quả, nên mọi người đều đến đó khám rồi.”

Chàng trai tới khám bệnh nói với Lâm Vũ.

“Ò? Cách khám kỳ lạ?” Lâm Vũ nhếch mày, liền có hứng thú.

“Để tôi nói.” Một bác gái bên cạnh vội giành nói: “Người đó khám cho bệnh nhân cũng không cần châm kim hay uống thuốc, chỉ dùng bút, gạch lên giấy vàng một cái, sau đó đọc những lời mà mọi người nghe không hiểu, rồi bệnh nhân liền khỏi.”

“Đây không phải là giả thần giả quỷ không chứ? Sao có thể như vậy được?” Chàng trai hừ lạnh một tiếng, thầm thấy không hiểu. nếu là thời cổ đại thì loại người này được tôn dương cũng thôi đi, sao đến bây giờ rồi mà loại người này còn được mọi người đón nhận? Đây không phải là mê tín sao!

“Nhưng người ta quả thực đã chữa khỏi bệnh mà. Tôi nghe nói người đó tự xưng là Chúc Do Thập Tam gì đó, nói bọn họ cũng là một kiểu y thuật.” Bác giá nhớ lại nói.

” Chúc Do Thập Tam Khoa?”

Lâm Vũ liền biến sắc, vội hỏi.

“Đúng đúng, chính là Chúc Do Thập Tam Khoa.” Bác gái đó gật đầu liên hồi.

“Bây giờ vậy mà cón có người của Chúc Do Thập Tam Khoa?

Chỉ là không biết hắn có phải là giở trò lừa gạt không.” Lâm Vũ cười nheo mắt nhìn Annie, nói: “Annie tiêu thư, lát nữa ăn cơm xong, có hứng thú cùng tôi đi mở mang kiến thức không?”