Cực Phẩm Ở Rể

Chương 899




Chương 899:

“Bộ trưởng Hách, bên phía hoàng gia Anh và bộ trưởng y tê đã vô cùng không vừa ý rôi, mong ngài mau đi vào đi ạ!” Thư ký Tiểu Phàm lại chạy ra thúc giục một câu.

Hách Ninh Viễn lại lân nữa nhìn ra bên ngoài, sau đó mới xoay người bước vào trong hội trường, liên lập tức đồi thành bộ dạng cười cười xin lỗi: “Thật xin lỗi, trên đường kẹt xe nên Hà tiên sinh đến trễ một chút, mọi người đừng gập, cậu ta sẽ đến ngay, sẽ đến ngay.”

“Tôi không có thời gian đâu mà đợi cậu ta!” Phác Thượng Du khoanh tay, lạnh lùng. nói vào micro, “Nếu như sau mười phút nữa mà cậu ta còn không đến, thì xem như cậu ta tự từ bỏ quyên thi đấu.”

Sắc mặt Hách Ninh Viễn có chút xấu hồ, có chút không nói nên lời, trong lòng chua xót không nói ra được, thậm chí còn mơ hộ nghỉ ngờ Lâm Vũ có phải nhất thời hối hận, đồng ý với yêu cầu của Hàn Quốc hay không.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, toàn bộ hội trường cũng càng ngày càng náo động.

“Còn lại một phút nữa, tôi cảm thấy chúng tôi không cần đợi nữa rồi!”

Phác Thượng Du đột nhiên đứng dậy, xoay người nhìn hoàng tử Louis nói: “Hoàng tử điện hạ, tôi cảm thầy ngài có thể tuyên bố kết thúc được rôi.”

Bỏi vì trên tay đeo tai nghe phiên dịch, cho nên hoàng tử Louis cũng hiểu ý hắn ta, bèn nhìn về phía Hách Ninh Viễn một cái, thấy sắc mặt khổ sở của Hách Ninh Viễn, liền quay đầu nói: “Tôi tuyên bó, tôi tuyên bỗ Hà Gia Vinh tiên sinh đến nay vẫn chưa đến, nên được xem..

“Đến rồi!”

Chỉ nghe thấy âm thanh vang lên, sau đó “bằnh” một tiếng cửa lớn hội trường bị đây ra, chỉ thầy sắc mặt đỏ ửng của Lâm Vũ, đang thở khì khì đứng trước cửa, thở sâu từng đọt, sau đó anh từ từ đi về phía bên dưới.

“Được!”

Lúc này những người Trung Quốc có mặt trong hội trường đêu hoan hô, tiếng võ tay nhiệt liệt vang lên.

Nhưng mỗi bước đi của Lâm Vũ đều vô cùng khó khăn, bắp chân khẽ co rút, bởi vì anh thấy thời gian không còn kịp nữa nên trực tiếp XuÔng xe, một đường chạy đến đây, lân nữa tiêu hao một lượng lớn thể lực.

“Hà tiên sinh, cậu đến trễ rồi.”

Phác Thượng Du híp mắt, thân là một bác sĩ nồi tiêng của Hàn Quốc, hắn ta đã sớm nhìn ra thể lực yếu kém của Lâm Vũ, biết rằng với trạng thái này của Lâm Vũ, căn bản không. thể nào châm cứu được, tự nhiên cũng sẽ thắng anh ta, cho nên trong lòng vô cùng tự tin nói: “Đặc biệt là cậu đến hay không đều giống nhau.”

Lâm Vũ mặc kệ anh ta, đi thẳng đến bên cạnh Lệ Chân Sinh và nói với anh: “Đồ mà tôi nhờ anh mang đến đâu?”

“Ở đây!” Lệ Chấn Sinh vội vàng đáp, vừa rồi vượt qua kiểm tra an ninh, anh tìm gặp riêng thư ký Tiểu Phàm, nếu không muốn đem vào cũng khó.

“Bỏ vào trong nước cho tôi!” Lâm Vũ vội vàng thúc giục khi mọi người nhìn thấy nước trên bàn, anh biệt nêu mình trực tiếp uống, nhất định sẽ khơi dậy sự nghi ngờ của người khác.

“Sao?” Lệ Chân Sinh hiển nhiên là giật mình.

“Nhanh lên!” Lâm Vũ cau mày thúc giục.

“A… được, được!” Lệ Chân Sinh vội vàng gật đầu, sau đó nhanh chóng câm lầy chai nước trên bàn vặn ra, đồ Hệ số nọc độc vào trong nước rồi lắc nhẹ.

Lâm Vũ cầm lấy nước, uống cạn không nói lời nào.

“Gia Vinh, anh uống cái gì thế?”

Giang Nhan căng thẳng hỏi.