Cực Phẩm Ở Rể

Chương 887




Chương 887:

“Hai trận thắng thì thôi đi! Một mình tôi thăng là đủ rồi! Lâm Vũ cười híp mắt, trong lời nói ít nhiều cũng lộ ra chút sắc sảo.

An Bính Thù nhìn thầy bộ dáng nói gì cũng không nghe của Lâm Vũ, tất cả kiên nhẫn bị tiêu tán hết, sắc mặt trầm xuống, lạnh giọng nói: “Hà tiên sinh, dùng tiếng Trung của các người có câu là rượu mời không uống thích uông rượu phạt, đến lúc cậu thua, nhất định sẽ hội hận với lựa chọn ngày hôm nay.”

Nói xong, ông ta tức giận đùng đùng, cân văn kiện rời khỏi.

Người đàn ông trung niên trên sô pha và những người khác cũng lập tức đứng dậy đi theo ông ta, lúc đi qua bên người Lâm Vũ còn lạnh lùng liếc hắn một cái.

“Bốp bốp bốp!”

Lúc này bên cạnh đột nhiên truyền đến một tràn tiếng võ tay, Lâm Vũ xoay người, chỉ nhìn thây khuôn mặt đầy ý cười của Tiết Thắm đang nhìn Lâm Vũ, nói: “Bác sĩ Hà, thật khiến người khác kính nễ không thôi.”

“Làm sao, cười nhạo tôi?” Lâm Vũ cười nói.

“Làm sao dám chứ!”

Tiết Thám lắc lắc đầu, than thở một tiếng: “Tôi chỉ cảm thấy anh làm vậy không đáng. Anh đã phải một mình chịu áp lực từ y học Hàn Quốc và chống lại sự cảm dỗ to lớn từ Hàn Quốc, nhưng nhóm bác sĩ Trung y đã đối xử với anh như vậy…”

Rõ ràng, cô chỉ là chuyện của hội trưởng Hiệp hội trung y Trung Quốc.

Lâm Vũ nhớ đến Vạn Sĩ Linh đã trở thành hội trưởng Hiệp hội trung y.

Trung Quốc, nghĩ đên nhiều. người như vậy lại vì một tên lắm tiền mà từ bỏ y đức, trong lòng không nhịn được có chút hoảng loạn, cười cười vô lực, nói: “Chính là bởi vì hiện tượng này, mới cân tôi và Lão Tông, Đậu Lão và những người khác chân thành vì Trung y đã nỗ lực gấp đôi, làm sạch nguôn thuốc của Trung Quốc, sửa gốc và khơi thông dòng chảy, khôi phục lại sự tươi sáng và sự vững chắc của thuốc Bắc.”

Tiết Thắm nhìn về phía Lâm Vũ, trong mắt lóe lên tia sáng, hết sức gật đâu.

“Tết năm nay không về Lăng An sao?” Lâm Vũ cười hỏi.

“Vê chứ, chuyên bay tôi nay, nêu không phải vì hai người Hàn Quốc, tôi đã sớm về rồi.” Tiết Thám có chút không vui mà trợn mắt trắng.

“Một năm này vắt vả cho cô rồi.” Lâm Vũ cười cười giọng dịu dàng, “Năm Sau gặp.”

“Năm sau gặp.” Tiết Thắm dùng lực gật gật đầu, đôi mắt ngân ngắn nước mang theo chút không nỡ.

Buổi tối đêm giao thừa nhà nhà đều treo đèn kết hoa, bởi vì trong nội thành Bắc Kinh cắm đốt pháo, cho nên hầu như không nghe được tiêng pháo nỗ, nhưng chút đó cũng không ảnh hưởng đến bầu không khí đón năm mới náo nhiệt.

Lâm Vũ lại ôm cuốn Châm Pháo Đạt Ma đón năm mới, bởi vì cuốn Châm Pháp Đạt Ma này đọc khá khó hiểu, cho nên anh không thể không tốn chút thời gian và tâm tư cho nó, mãi đến bây giờ, anh mới học được phần thứ haï là châm cứu cho mọi người, bởi vì chưa từng làm qua châm cứu nên hiệu quả trị liệu anh cũng không năm chăc lãm.

Chủ yếu hơn là, quyên sách châm cứu này mỗi phần so với mỗi phần đều rất khó, phân thứ ba ngược lại cũng khá đơn giản, nhưng Lâm Vũ xem trước phần thứ tư và phần thứ năm, lĩnh hội được rất nhiều thứ, nêu muốn học được, có thể phải tốn mắt mây ngày.

Nhựng mà thời gian cũng không còn nhiêu nữa, hôm nay đã là mùng tám, hôm nay là ngày anh cùng P tiên hành khiêu chiên.

Nhưng mà ở Bắc Kinh không thể so với Thanh Hải, bọn học ở đây không có người thân, cho nên đón năm mới xong cũng không cân đi nhà người thân chơi, cho nên Lâm Vũ chăm chỉ ở nhà nghiên cứu phương pháp châm cứu.