Cực Phẩm Ở Rể

Chương 870




Chương 870:

“Bà à, là bà sao!” Lâm Vũ vui mừng khôn xiết, vội vàng chào hỏi.

“Đứa trẻ này, cậu còn nhớ tôi!” Bà cụ cười hiền lành khi nhìn thấy Lâm Vũ: “Cậu khiến tôi tìm khó quá, nếu không phải biết cô gái này là con gái nhà họ Lý, có lẽ tới giờ cũng không thể tìm thây cậu!”

Vừa nói bà vừa vỗ nhẹ vào tay vì Lý Thiên Ảnh đang đỡ lấy tay bà.

“Bà ơi, cháu chỉ là chút công sức nhỏ, bà không cần phải ghi nhớ chuyện này đâu!” Lâm Vũ cười cười, nhanh chóng mời bà và Lý Thiên Ảnh ngôi xuống khu tiếp khách, nhanh chóng đi pha một âm trà.

“Cậu nhóc, cậu sao rồi? Nghe nói đây là lần đầu tiên cậu đến kinh đô.

Không có ai làm khó cậu đúng.

không?” Bà cụ nhìn Lâm Vũ,mỉm cười quan Tâm hỏi: “Nếu có, cậu liền nói cho tôi biết. Bà già làm chủ giúp cậu!”

Giọng điệu của bà nửa nghiêm túc nửa đùa, nhưng thật ra bà cũng rất muốn làm gì đó cho Lâm Vũ.

“Không có, cháu thấy rất tốt.” Lâm Vũ lắc đầu cười “Binh!”

Đúng lúc này, cửa kính của Hôi Sinh Đường đột nhiên bị đá mở ra, sau đó có hai bóng người đi vào, trong đó có một người là Trương Dịch Hồng, sau khi liệc nhìn Lâm Vũ, anh ta lập tức chỉ vào Lâm Vũ rồi cười lạnh: “Chú hai, chính là anh ta!”

Lâm Vũ ngàng đâu nhìn lên thì thây người đàn ông đi cùng Trương Dịch Hông là một người đàn ông trung niên. Vào thời tiết mùa đông lạnh giá này, anh ta lại chỉ mặc một chiếc áo khoác vải màu xanh da trời đã giặt sạch, chân đi một đôi giày vải màu đẹn, nhưng sắc mặt của ông ta rất hòng hào, dường như không hề cảm thây lạnh.

Từ khuôn mặt có thể nhìn ra, ông ta và Trương Dịch Hồng quả thực nhìn tương tự nhau, nhưng trông: cả Tươi ông ta lại rất trẻ, nhìn qua cũng chỉ mới ba mươi lăm, ba mươi sáu, trên miệng còn có râu mọc lún phún.

Nếu chỉ nhìn vào quần áo của ông ta, thực sự không thể nghĩ rằng hóa ra đây lại là con cháu từ một dòng họ lớn.

“Các người làm gì vậy?”

Ngạy khi nghe thấy động tĩnh Lệ Chân Sinh ngay lập tức liền chạy ra, lạnh lùng đánh giá Trương Dịch Hồng và chú của anh ta, lạnh giọng nói: “Lại là anh?”

“Anh ta là ai?” Người đàn ông mặc áo khoác màu xanh lam liếc nhìn Lệ Chán Sinh một cái, nhàn nhạt nói.

“Người gác cửa!” Trương Dịch Hồng vội vàng đáp.

“Chúng tôi đang tìm Hà Gia Vinh, không phải chó canh gác. Mau gọi Hà Gia Vinh đên nói chuyện với tôi!”

Người đàn ông áo xanh lại bỏ qua Lệ Chân Sinh, giọng nói đều đều, thậm chí còn có chút ôn tồn lễ độ, nhưng lời nói lại cực kỳ khắc nghiệt, trên mặt mang theo thần sắc ưu việt khó giải thích, hai tay chồng lưng, trông như một cao nhân của thời đại.

Mặc dù ông ta biệt người mà cháu mình đang đề cập đến là “Hà Gia Vinh”, nhưng lại không có ý chủ động nói chuyện với Lâm Vũ. Có vẻ như ông ta đang đợi Lâm Vũ tự mình nói chuyện với mình, bởi vì như › Vậy Sẽ phù nộ với thân phận của ông ta hơn.

“Ông mẹ nó mắng ai!” Lệ Chấn Sinh nghe vậy mặt mũi liền trỏ nên dữ tọn vồ cùng, năm đắm nắm chặt đến phát ra tiêng, chỉ hận không thể đấm cho người đàn ông bò trên mặt đất.

“Lệ đại ca!” Lâm Vũ vội vàng la lớn ngăn Lệ Chân Sinh lại, sợ anh sẽ động tay động chân.

Đã gần đến giao thừa rồi, anh không muôn gây ra quá nhiêu ôn ào trước năm mới. Dù sao thì mẹ anh, mẹ vợ của bố vợ còn có cả con gái của. Lệ Chấn Sinh là Giai Giai sắp đến rồi.

Nếu lúc này là gây xung đột lớn với nhà họ Trương, vạn nhật bọn họ ngâm ngâm giỏ trò, e rằng năm nay sẽ trôi qua trong bất ổn.