Cực Phẩm Ở Rể

Chương 864




Chương 864:

Vì vậy, khi nhìn thấy cuộc gọi của Tiết Thâm, trong lòng Lâm Vũ cảm thấy có chút áy náy, một công ty lớn như vậy bản thân mình thì cải gì cũng không quan tâm, lại vứt cho cô một người phụ nữ, thật sự là không thể nào nói nồi.

*A lô, sao hôm nay tổng giám đốc Tiết lại có thời gian gọi điện cho tôi?” Lâm Vũ vừa trả lời điện thoại vừa nói đùa.

“Tôi đâu có bận bằng anh, Hội trưởng, thế nào rồi, hội trưởng được chọn rôi chứ?”

Ở đầu bên kia điện thoại Tiết Thám mỉm cười, hình như cô cũng đã biết tin Lâm Vũ sẽ được bầu làm Hội trưởng hiệp hội Trung Y, nhưng đáng tiếc là tin tức này cũng đã lỗi thời rồi.

“Hội trưởng gì chứ? Chưa được chọn, là hội viên cũng không phải.”

Lâm Vũ lắc lắc đầu cười, “Tôi vẫn là nên tiếp tục làm một bác sĩ nhà vườn thôi.

“Hả2”

Dịch Tần ở đầu bên kia điện thoại hiển nhiên có chút kinh ngạc, vội vàng nói: “Nhưng không phải tôi đã nghe nói anh…”

“Bỏ đi, đừng nói chuyện này nữa. Đồi với tôi mà nói có làm hội trưởng hay không cũng không ảnh hưởng gì cả.”

Lâm Vũ cũng không biệt cô nghe được tin tức ở đâu, cười ngất lời cô, trực tiếp nói: “Sao vậy , xảy ra chuyện gì sao, có cân tôi giúp không?”

“Ò, không sao.”

Thấy Lậm Vũ không muốn nhắc tới, Tiết Thắm .cũng không nói thêm gì nữa, vội vàng nói: “Tôi muốn hỏi đêm nay anh có rảnh không. Muốn muôn mời anh tới nhà ăn bữa cơm.

“Tôi? Còn ai khác nữa không?”

Giọng điệu của Lâm Vũ đột nhiên ngập ngừng, anh biết tuy Tiết Thám sông trong một căn hộ rộng hơn hai trăm mét vuông nhưng có mình cô ở đó mà thôi. Nêu có người khác ở công ty tới thì còn được, còn nếu chỉ Bà một mình anh, cô nam quả …thÌ sẽ không tốt cho lắm.

“Sao, anh không dám tới nêu không có người khác sao? Tôi là thú dữ hay sao? Sợ tôi ăn thịt anh sao?” Tiết Thắm cười nói, “Hay là sợ con hỗ cái ở nhà ăn thịt anh?”

“Cô đang nói đi đâu vậy?”

Lâm Vũ ưỡn thăng lông ngực, không khỏi khoe khoang nói: “Không giâu gì cô, hiện tại ở nhà tôi tuyệt đôi có quyên nói, khiến Giang Nhan bóp vai, _ cô ây sẽ chẳng. dám bóp chân, tôi bảo cô ây bưng nước, cô ây không dám dâng trà!”

Diệp Thanh Mi nghe thây vậy không nhịn được mím môi cười, liệc mặt trừng Lâm Vũ một cái, hung hăng mà nhéo eo của anh. “Thật sao, địa vị của bác sĩ Hà trong gia đình. giờ đã cao ngất ngưởng rôi sao?” Ở đầu . dây bên kia, Tiết Thâm cười run hết cả người, bác sĩ Hà này càng ngày càng khoác lác, cô còn lâu mới tin, có lẽ lời này phải đỏi ngược lại mới đúng.

“Nếu nói như vậy, buồi tối anh có thể tới ăn cơm phải không?” Tiết Thắm cô ý thêm chút dịu dàng mêm mại khi nói, mang theo vẻ trêu chọc.

Trong lòng Lâm Vũ run lên, cau mày nói: “Thực xin lỗi, đột nhiên nhớ ra buổi tối tôi có chút chuyện…”

“Thằng nhóc thối này, có chuyện gì thì cũng lùi lại hết cho tôi!”

Anh còn chưa kịp nói xong, một giọng nói trầm thắp đột nhiên vang lên từ đầu dây bên kia, lộ vẻ già dặn.

“Cụ Tống?”

Lâm Vũ lập tức nhận ra giọng nói này, cả khuôn mặt rạng rỡ mang theo vui vẻ, kích động nói: “Ông tới rồi? Hôm nay còn đang buồn bực, thành lập Hiệp hội Trung y, tại sao lại không thầy bóng dáng ông đâu cải”