Cực Phẩm Ở Rể

Chương 846




Chương 846:

“Tốt, tốt!”

Hác Ninh Viễn mỉm cười ra hiệu, ra hiệu cho mọi người ồn định rồi cười nói: “Bởi vì việc thành lập Hiệp hội y học cổ truyền Trung Quốc là N chính phủ tô chức, nên Bộ Vệ Sinh ì chúng tôi quyết định các ứng cử viên cho chức Hội trưởng và phó Hội trưởng nhiệm kỳ thứ nhất sẽ phải thận trọng hơn. Cái tên sẽ do bộ Vệ Sinh chúng tôi đề cử, mọi người có ý kiến gì không? “

“Không ý kiến!”

Rất nhiều người từ lâu đã nhận được thông tin nội bộ và biết rằng Hác Ninh Viễn đích thân đề cử Hội trưởng và các phó Hội trưởng. Dù sao thì việc  này là do Hác Ninh Viễn xúc tiến, cũng là do bên trên tài trọ, cho nên là do người khác quyết định như vậy, mọi người đều không phản đối.

Mà bọn họ cũng không biết Hác Ninh Viễn muốn đề cử ai, trong lòng lại thêm tia hy vọng, ai cũng hy vọng Hác Ninh Viễn sẽ đề cử bản thân.

“Bộ ‡rưởng Hác, mọi người không có  ý kiến gì, cứ nói đi! Chủ nhiệm Khâu mỉm cười nói.

“Được, vậy tôi sẽ nói. Phó hội trưởng mà tôi đề cử lần này là bác sĩ quốc  gia của Viện điều dưỡng Quân Sơn, ngài Đậu Trọng Dung!”

Hác Ninh Viễn mỉm cười và ngửa tay vê phía Lão Đậu.

“Tuyệt quát”

Một tràng pháo tay từ đám đông. Mọi người ngồi đó đêu đã nghe danh Đỗ Trọng Dung và biết rõ ông là một vị lão bác sĩ tài đức khiêm tôn. Vì vậy, ông rất xứng đáng được giữ chức phó Hội trưởng. Đúng là danh xứng  với thực, bọn họ không có ý kiến gì cả.

“Vậy là mọi người không có ý kiến gì,  cứ như thế mà quyết định, phó hội trưởng là ngài Đậu, chúc mừng ngài Đậu!”

Hác Ninh Viễn sau khi nói xong, mọi người lại thêm một tràng võ tay.

“Cảm ơn Bộ trưởng Hạo đã đề bạt, cảm ơn tình cảm của mọi người, cảm ơn, cảm on!” Đỗ Trọng Dung vội vàng đứng dậy năm chặt tay, hướng về  mọi người xung quanh không ngừng cảm ơn.

“Sau đó, tiếp theo là vị trí Hội trưởng của nhiệm kỳ một. Chúng ta cần một người có y đức và y thuật xuất chúng đảm nhiệm. Vì vậy tôi đề xuất một bác sĩ trẻ, bác sĩ Hà Gia Vinh của Hồi Sinh Đường.

Hác Ninh Viễn mỉm cười và mời tay về phía Lâm Vũ đang ngồi bên cạnh Lão Đậu ở đẳng xa.

Ngay khi giọng nói của ông ây vừa dứt, cả giảng đường lân này dường như yên tĩnh hơn rật nhiêu.Ngoại trừ một sô bác sĩ quen thuộc với Lâm Vũ ở thủ đô, bao gồm cả Lão Đậu. thì tất cả đều tỏ vẻ nghỉ ngờ, tất cả đều là bác sĩ từ nơi khác đên. Họ chưa bao giò nghe đến tên của Lâm Vũ, nhất là sau khi nhìn thấy Lâm Vũ chỉ là một  cậu bé hỉ mũi chưa sạch hai mươi mây tuổi. Trong lòng họ lập tức nảy sinh cảm xúc đối đầu, bọn họ thì thào nói nhỏ với nhau, có chút ngữ khí không hài lòng. .

Vạn Sĩ Linh ngồi bên phải nhìn thầy cảnh này không khỏi chế nhạo tự hào.

“Mọi người có lẽ vẫn chưa biết nhiều về bác sĩ Hà Gia Vinh, nhưng mọi người có biết về việc Trung À Y đã đánh bại Hàn Y ở buổi thuyết trình của Đại học Y học cỗ truyền Trung Hoa Bắc Kinh trước đó không?” Hác Ninh Viễn cười nói: “Chính là vị tiên sinh họ Hà trẻ tuổi trước mặt mọi người đây!

Đám đông đột nhiên trở nên kích động khi nghe thấy lời nói, bọn họ hiên nhiên có chút kinh ngạc.

“Chuyện này tôi có nghe nói. Nghe nói vị bác sĩ trẻ này đã chặn huyệt đạo của hai người Hàn Quốc ngay tại chỗ. Tôi hành nghề y nhiều năm như vậy, cũng chưa từng nghe qual”

“Tôi cũng có nghe nói qua. Tuổi còn trẻ mà có được kim pháp lợi hại như vậy. Quả thực đúng lúc lắm!” |  “Cái gì vậy, liệu có phải trẻ quá hay không, không phải đang gạt chúng tôi sao?”

“Nói bậy, bộ trưởng Hác oó thể dùng chuyện này đề lừa chúng ta sao?”