Cực Phẩm Ở Rể

Chương 820




Chương 820:

Mây y người đàn ông mặc áo luyện công vừa nghe thây thì nhất thời giận tím mặt, sắc mặt hệt sức dữ tọn, không nói hai lời liền hướng về phía Lâm Vũ đá một chân uy thê đùng.

đùng, đồng thời mở miệng hét lớn tiêng.

*Òn ào!”

Lâm Vũ không nhịn được liền nhíu  mày, có cần đến mức phải la hét lớn tiêng như vậy không?

Tiếng nói vừa dút, thân thể của anh đột nhiên chuyên động biến thành một cái bóng ảnh lả lướt đi ra, chẳng qua là con dao nhanh nhẹn chuẩn xác chém ngay trên cỗ của bọn họ, mây người đàn ông mặc áo luyện VÕ đều là lân lượt phù phù mà ngã quy trên mặt đất.

Nhưng mà Lâm Vũ cũng không có đánh ngất một người còn lại, mà là để cho người đó đi vào bên trong kêu đám người Tezuka đi ra.

Người đàn ông còn lại này vào lúc này đứng vững thân mình, hai chân như là đât đá đứng ở trên mặt đất, trọn mắt há hốc môm nhìn những người, đồng bọn đang nằm ở trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch, bắt tri bắt  giác ở trên trán đã chảy ra từng giọt từng giọt mô hôi lạnh, anh ta vừa rôi ở gân nhất nhưng vẫn không thể nhìn thây Lâm Vũ ra tay kiểu gì, chỉ cảm thây bên tai nổi lên tiếng gió thôi vù vù, tất cả đồng bạn của anh ta đều như con lọn chết nằm ở trên mặt đất.

Đây …. Đây mới chính là chân .

Chân chính cao thủ của Hoa Hạ? Giết người trong vô hình?!

*“Ê, đang SUY nghĩ c cái gì vậy?” Lâm Vũ đã lui trở về chỗ đứng ban nãy của mình, mặt vẫn như trước mỉm Cười nhìn anh ta, một bộ dáng cực kỳ lễ phép, cả người tao nhã, làm như là người ra tay trong gang tắc vừa rồi không phải anh ta.

Người đàn ông Nhật Bản duy nhất .

không có bị đánh ngã bờ môi run rầy mây cái, ngắng đầu nhìn về phía Lâm Vũ với vẻ mặt cực kỳ sợ hãi, há miệng lắp bắp đến nội một lời đều không nói được.

“Anh hiện tại đã tin tưởng lời nói của tôi rồi chứ? Tôi đúng thật là đến đây để đánh gãy chân của chủ võ quán mấy. người.” Lâm Vũ mặt mang mỉm cười võ võ mặt của anh ta, tiếp đến vậy vây tay nói, “Đi, đi mà kêu chủ quán của mây người cùng với đám tụi  Morita kêu gọi ra đây!”

Người đàn ông nuốt ngụm nước miêng, đò đân nhìn Lâm Vũ mà gật gật đâu, lại không dám ra:tay, sau đó quay người lập tức hướng vệ phía bên trong của võ quán chạy nhanh đi vào.

Lý Thiên Hạo cũng bị một màn ở trước mặt làm cho chắn kinh rồi, tay túm lấy. tay áo, sờ đúng ở tại chỗ ngây ra như phông.

Vừa rồi lúc mà đám người kia nháo lên anh ta chuẩn bị vén tay áo lên để giúp đỡ Lâm Vũ theo bọn họ liều mạng, kết quả là tay áo của anh ta còn chưa có vén lên xong, những người này thế mà gục ngã hết?!

Anh ta ngắng đầu nhìn về Lâm Vũ, miệng há to ra, trong lòng nhiệt huyết sôi trào, con mẹ nó cái này đâu phải chỉ là siêu nhân đâu, thực sự là một diệt bá mài!

“Thiên Hạo, thất thần như thế để làm gì chứ? Nắm chắc mà ra tay đi!”

Lâm Vũ nhìn thấy anh ta sững sờ  ngay tại chỗ, chạy nhanh kêu anh ta một tiếng.

| “Ra…. Ra tay?” Lý Thiên Hạo lúc này mới hồi phục tình thần lại, nhìn lướt mây người Nhật Bản bị quật ngã trên mặt đất như chết, trong lòng hướng Lâm Vũ nói, “Anh Hà, anh không phải là, đều đã đánh cho bọn họ ngã hết rôi hay sao?”

“Tôi vừa rồi nói với cậu là làm cái gì, san bằng của bọn họ mà thôi!” Lâm Vũ cười nói, nói xong anh ta xách một người đang hôn mê ở dưới đất lên, hung hăng ném vệ phía của trên gương năm ở phía của bên kia của bức tường.

“Phanh bịch!”