Cực Phẩm Ở Rể

Chương 803




Chương 803:

“Được, vậy ngày khác anh nhất định phải đến đó nha.” Hà Cần Kỳ vội vàng nói.

“Cần Kỳ, anh hai mà cậu nói có thật lợi hại như vậy không?”

Sau khi Lâm Vũ đi, Lý Thiên Hạo không nhịn được liền. hỏi, anh ta hay.

thây Hà Cần Kỳ nói anh trai anh ta rất là lợi hại, nhưng trước giờ vẫn chưa được trông thây, vì vậy cảm thấy Hà Cần Kỳ nhất định là có chút chém gió.

“Lợi hại cái rắm!” Trương Dịch Đường ở phía sau không nhịn được mắng chửi một câu.

“Lợi hại cái răm? Vậy anh hai tôi một phát đá anh cậu ngã xuông: đất, lẽ nào anh cậu đến cái rắm cũng không bằng.” Hà Cần Kỳ quay lại nhìn cậu ta, không khách khí đáp trả.

“Phụt” Lý Thiên Hạo không nhịn được mà bật cười.

Những người xung quanh nghe thầy lời này cũng không nhịn được mà cười trộm, chuyện này bọn họ đều đã nghe qua rôi, người nhà họ Trương lúc nào cũng khoe khoang là lợi hại lắm, kết quả đến một.cú đá của người ta cũng không chịu được, thực sự là  có chút mất mặt.

Bởi vì sọ hãi sọ uy nghiêm của nhà họ Trương nên bọn họ không ai dám cười quá lộ liễu. ,  Trương Dịch Đường mặt đỏ bừng,  ngực tức đến phập. phòng, không thể đáp lại được câu nào.

“Dịch Đường, anh cậu thật sự bị người ta đánh cho tơi tả?” Lý Thiên Hạo cười hỏi.

“Đánh mẹ mày!” Trương Dịch Đường tức giận. đánh lên đầu cậu ta, tiếp sau đó chỉ ào Hà Cần Kỳ phẫn nộ nói: “Hà Cần Kỳ, cậu có dám cùng ông đây lên sàn đầu một trận?”

“Đánh thì đánh, ai sợ ai?” Hà Cần Kỳ ưỡn ngực đồng ý không chút do dự, dù không chắc thăng được Trương Dịch Đường nhưng ít nhất anh sẽ không thua cậu ta.

“Được, đánh một trận, đánh một trận.”

Lý Thiên Hạo hưng phần hét lên, những người xung quanh nhật thời cũng hét theo, xúm lại xung quanh Hà Cân Kỳ và Trương Dịch Đường.

“Này, đám người ngu ngốc kia, ồn chết mắt.”

Lúc này ngoài cửa đột nhiên truyền đến một giọng nói tiếng trung không được rõ lãm.

Mọi người nghe thầy vậy thì đều quay đầu lại, chỉ thầy ngoài cửa có ba bóng người cao lớn CƯỜng, tráng, trên đâu đêu đeo khăn màu trăng, trên người cũng mặc đồ trắng luyện võ, chân đi tật cũng màu trăng, đi trên guôc gỒ, trên vai tùy tiện khoác một chiệc áo long vũ, có thể thấy đi từ một nơi khồng xa đến đây, đang khoanh tay, nghiễm mặt nhìn đám người.

“Người Nhật?”

Trong đám đông có người nhỏ giọng nói, nhìn vào cách ăn mặc của bọn họ quả thực là người Nhật Bản.

“Này, các người ai là ông chủ?”

Người đàn ông cường tráng cao lón dẫn đầu có chút mắt kiên nhẫn hét lên.

“Tôi, sao vậy, có chuyện gì sao?” Hà Cần Kỳ đứng ra có chút không vui nhìn bọn họ hỏi.

“Anh mở tiệm ngay bên cạnh cửa  tiệm chúng tôi là có ý gì? Cướp mối làm ăn? Hay là tìm chỗ chết?” Người đàn ông liệc nhìn Hà Cần Kỳ một cái, trầm giọng hỏi.

Mọi người nghe được lời này thì mặt ai cũng biên sắc, rõ ràng là nghe ra được ý uy hiếp trong đó liền quay đầu nhìn Hà Cần Kỳ và đám người Vạn Hiểu Phong.

Hà Cần Kỳ lạnh lùng nhìn mấy người Nhật Bản này một lượt, cô gắng đè nén sự phân nộ trong lòng, biệt răng bọn họ phân lớn đến đây là cô ý làm loạn, nêu như không phải hôm nay là ngày khai trương thì anh ta sớm đã động thủ rôi.