Cực Phẩm Ở Rể

Chương 791




Chương 791:

Vì vậy, Mao Ức An nghe được chuyện này tuyệt đôi không chịu thua, cho dù bác sĩ trung y của bệnh viện bọn họ không chiếm nhiều nhưng những đây thôi cũng là vinh dự.

“Tôi biết ngay ngài nhất định sẽ ủng hộ mà, vì vậy tôi định dùng toàn sức lực cạnh tranh một lần, tranh thủ CÓ thể gia nhập hiệp hội y liệu trung y.”

Phó viện trưởng Sử võ ngực nói.

“Nhưng chuyện này tại sao câu lại phải câu xin Hà Gia Vinh, chẳng lẽ anh ta đã được định sẵn trong, danh sách rồi?” Mao Ức An nghỉ ngờ nói.

“Không chỉ là người bên trong định sẵn.”

Giọng nói của phó viện trưởng Sử đột  nhiên đè thấp xuông, âm lượng cũng nhỏ hơn, nhỏ giọng nói: “Viện trưởng, không giâu gì ngài, tin tức tôi nghe ngóng được hoàn toàn chính xác, tên Hà Gia Vinh này được bộ:trưởng .

Hách, Hách Vũ Viễn đích thân đề cử làm hội trưởng hiệp hội trung y.”

“Hả? Anh ta… anh ta vậy mà là hội trưởng?” Mao Ức An không khỏi có chút kinh ngạc, thực sự không nghĩ räng Hách Vũ Viễn sẽ tiên cử một người trẻ tuổi như vậy làm bộ trưởng.

“Nói thực lòng, tôi thực sự khâm phục vị Hà tiên sinh này, tôi cảm thấy anh ta ngoài trẻ tuôi ra thì vệ mặt năng lực tuyệt đôi phù hợp đê đảm nhiệm chức vụ hội trưởng này.”

Phó viện trưởng Sử vô thức đã thể hiện sự bội phục của mình đối với Lâm Vũ.

“Vậy là cậu định tìm Hà Gia Vinh để Già  “Không không, chỉ là thêm một con đường bảo đảm, thêm bảo đảm mà thôi. Thực sự với năng lực của tôi cũng hoàn toàn có thê gia nhập.”

Phó viện trưởng Sử vội vàng ngắt lời của Mao Ức An, cười ha ha nói, thực  ra trong lòng cũng có chút cưỡng ép, trình độ trung y của anh ta thực ra cũng không rồi, nhưng so với những bác sĩ trung y khác thì vẫn còn cách quá xa, vì vậy có thê vào được hay không đây thật sự là một vấn đền,’ nêu “hông thì anh ta cũng đã không đi câu xin Lâm Vũ.

“Ừm, dựa vào năng lực cậu tuyệt đối có thể vào được, có điều thêm vài tầng bảo đảm cũng được… Nếu đã như vậy thì cho Giang Nhan một cơ hội, cậu tìm cô ta giúp đỡ nhớ nói lời tốt tốt chút, thực ra cho dù không có chuyện này tôi cũng định cho cô ta ở lại.” Mao Ức An cũng không có phản đội, trong lòng thâm tính rồi gật gật đầu.

“Vậy cảm ơn viện trưởng Mao rất nhiều.” Mặt phó viện trưởng Sử vô cùng hưng phần, chỉ cần Lâm Vũ gần đâu thì anh ta chen vào làm một hội viên chắc không có vần đề gì đâu.

“Vậy bây giờ tôi sẽ đi tìm Giang Nhan nói chuyện này, dù sao thì số thành viên của Hiệp hội trung y cũng có hạn, tốt nhất nên chiếm một chỗ trước.” Phó viện trưởng Sử cười ha ha nói.

“Đi đi.” Mao Ức An gật đầu.

Phó viện trưởng Sử hai tay chặp sau lưng nhỏ giọng hát một bài bước tới khoa nội gọi chủ nhiệm khoa nội là Điền Minh ra, một bên nhìn vào bên trong phòng làm việc một:bên hỏi: “Chủ miện Điền, đó là ai, Giang Nhan, bác sĩ Giang đâu?”

“Bác sĩ Nhan không phải bị đuổi việc rôi sao? Tôi cũng đang. muốn hỏi ngài đây.” Điền Minh cau mày có chút không hiểu nói.

“Cái gì?”

Phó viện trưởng Sử đột nhiên khẽ rùng mình, vẻ mặt không tin nhìn Điên Minh, run rẫy nói: “Đuôi… đuồi việc rồi? Chuyện lúc nào vậy? Ai đuổi việc? Ai dám đuôi việc cô ta? Ai mà có quyền đuôi cô ta?”

Anh ta tức giận đến lồng ngực cũng.

phập phồng, sắc mặt đỏ bừng, người khế run nhẹ, anh ta khó lãm mới tìm được “cửa sau” còn chưa kịp đi mà  vậy mà đã bị người khác đóng rồi.