Cực Phẩm Ở Rể

Chương 790




Chương 790:

Mao Ức An vẫy vẫy tay, ý bảo người nọ vào ởi.

“Không có chuyện gì, tôi chỉ muôn bàn luận một chút về y sĩ học tập trong bệnh viện của chúng ta, những người ở lại bệnh viện chúng ta.” Sử phó viện trưởng không biết vì sao, lúc nói chuyện mỉm cười nịnh nọt.

Mao Ức An cũng chút hoài nghỉ nhíu mày, cười: “Bọn họ đến đây mới có nửa năm, hiện giờ bàn đên chuyện này, có phải quá sớm rồi không.”

“Cũng hơi sớm, nhưng tôi cảm thấy cũng sắp nửa năm rôi, thật ra những học viên trình độ của họ cũng thê hiện ra không ít, vậy nên thỏa thuận trước cũng không hẳn là không thê.”

Sử phó viện trưởng cười ha ha nói.

“Lão Sử, có phải ông có đề xuất người nào không? Theo như tôi được biệt, trong số những học viên cũng không ai là người nhà ông đấy chứ?”Mao Ức An dường như đã hiểu ý của Sử phó viện trưởng, hỏi đầy  hoài nghỉ.

“Không có khôn có, cho dù có, tôi cũng hông thể đề họ đi cửa sau được!” Sử phó viện trưởng cười ha ha nói, “Viện trưởng, thật ra không giâu gì ông, người tôi đề xuất lần này là Giang Nhan!”

“Giang Nhan?!” Mao Ức An cũng hơi ngạc nhiên, “Tại sao?”

“Chuyện là như vậy, Mao viện trưởng, cô Giang Nhan này, ‘tôi đã khảo sát cô ây, năng lực xuất chúng, hơn nữa rất có trách nhiệm, là người có tiền đồ trong đám y sĩ..

“Được rồi, lão Sử, ông đừng vòng vo trước mặt tôi nữa, tôi biết năng lực của Giang Nhan rất tốt, nhưng ông.

cũng không quen biết cô ấy, ông đề xuât cô ây làm gì, nói chuyện chính đi Mao Ức An trực tiệp ngất lời ông ta.”

“Ha ha, đúng là không có chuyện gì qua mắt được Mao viện trưởng!” Sử phó viện trưởng lấy ghê ngôi trước bàn Mạo Ức An, vẻ mặt nịnh nọt nói: “Không giâu gì ông, tôi có chút  chuyện muốn yêu cầu chồng cô ấy Hà Gia Vinh.”

“Cầu Hà Gia Vinh? Ông có chuyện gì muôn nhờ cậu ta?”

Mao Ức An hơi kinh ngạc, “Chẳng lẽ ông muôn theo người ta học phương pháp châm cứu huyện bí nào sao?!”

“Không phải không phải, tôi đã đên cái tuôi này rôi, còn học cái gì nữa, không giâu gì ông, chuyện này | liên quạn đến danh dự của bệnh viện, ông chắc chắn cũng sẽ Ủng. hộ hết mình.”

Sử phó viện trưởng cười nói.

“Vậy sao?” Mao Ức An cười nói: “Vậy cậu mau nói tôi nghe xem, rốt cuộc là có chuyện gì mà bệnh viện chúng ta còn phải cầu cứu tới Hà Gia Vinh.”

“Chuyện là như thế này, tôi từ bộ y tế bên đó có nghe ngóng được một tin tức vô cùng xác đáng.”

Phó viện trưởng Sử cười khà khà nói: “Bộ y tế quyết định lầy danh nghĩa chính phủ thành lập một hiệp hội y  học trung y, hơn nữa yêu cầu hội Xiên của hiệp hội cực kì cao, người bình thường căn bản không vào được, ngài nói xem, viện chúng ta nêu như có bác sĩ trung ý được chọn thì có phải là một vinh dự hết sức to lớn không?”

Mao Ức An nghe xong chuyện này – nhất thời có tỉnh thần, lập tức gật đầu nói: “Không sai, đây tuyệt đối ñ một vinh dự hệt sức to lớn, thành lập hiệp hội trung y, điều này nói rõ quốc gia đang muôn mở rộng đây mạnh phát triển trung y, sao có thể thiếu Bệnh viện số một 1 đại học Bắc Kinh của chúng ta được.”

3y giò trong ngành y học các bệnh  viện cạnh tranh với nhau đều vô cùng kịch liệt, gay gắt, đặc biệt là ba bệnh viện đứng hàng đầu, đôi với Bệnh viện số 1 đại học Bắc Kinh việc xếp hạng thứ bậc này cho dù chỉ tiền lên được một bước thì cũng có ý nghĩa vô cùng lớn.

Dù sao thì xếp hạng biểu thị mức độ nổi tiếng, mà mức độ nổi tiếng thì quyết định trực tiếp đến số lượng bệnh nhân đến khám tại bệnh viện.