Cực Phẩm Ở Rể

Chương 787




Chương 787:

Một bình rượu đồ hết sạch, Lâm Vũ ném bình rượu đi, lại lầy một bình rượu khác mở nắp, hướng miệng.

rượu đến bên miệng Seong Ee đồ xung.

“Cậu! Qúa đáng!”

Tễ Thủ Nghĩa một bên tức giận đề cả người run rây, nhưng lại ¡ không dám tiên lên cản Lâm Vũ, phẫn nộ quát, “Cậu có biết làm nhứ vậy sẽ ảnh hưởng đến Giang Nhan như thế nào không?!”

“Tôi nói cho cậu biết, cậu mà không dừng tay, Giang Nhan đừng nói đến chuyện tư cách ở lại, ngay cả tư cách học tập…

“T bộ trưởng, ông không cần lấy tư cách ở lại bệnh viện đề uy hiếp chồng tôi, dù sao công việc này tôi cũng từ chức!”

T Thủ Nghĩa vẫn còn chưa nói Xong, Giang Nhan đã lạnh lùng cắt lời ông.

Tề Thủ Nghĩa ừng ực nuốt nước bọt, lập tức thu lại lời nói, vẻ mặt hoảng hồt nhìn Giang Nhan.

Người phụ nữ này cũng thay đổi nhanh quá rồi, vừa rôi còn vì tư cách ở lại bệnh viện mà tự nguyện uống rượu, hiện tại cô lại chỉ vì hai chữ uy hiếp Lâm Vỹ, lại trực tiếp bỏ công việc này luôn!”

Không sai, trong lòng Giang Nhan công việc rất quan trọng, nhưng không bằng một phân ngàn phân của chông cô, trải qua nôi sợ hãi suýt đánh mắt Lâm Vũ, cô của hiện tại không chấp nhận người khác nói chữ “không” the mặt chồng cô, uy hiếp  lại càng không!

“Hội trưởng Seong có đúng không?

Sao nào, rượu nước Hoa chúng tôi có ngon không?” ,  Lâm Vũ rót máy bình rượu trắng xuống, hội trưởng Seong đã hoàn toàn ngất xỉu, nằm bắt động trên bàn, tựa như đã chết vậy.

“Cậu… Hội trưởng Seong nêu như có mệnh hệ gì, thì cậu cứ chờ được ngôi tù. đi!” Tề Thủ Nghĩa sợ đến sắc mặt trắng bệch, chì vào Lâm Vũ Uy hiếp nói.

“Yên tâm đi, ông ta “chỉ là say rượu rồi thôi, không nguy hiểm đến tỉnh mạng đâu.”

Lâm Vũ không đề ý nói, mặc dù Seong Ee sẽ không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng lở loét cùng men say cũng đủ khiến gã khó chịu mây ngày rồi.

Tiếp đó Lâm Vũ vỗ vài cái lên mặt Seong Ee, quay đầu người tủm tìm nói với Tè Thủ Nghĩa, “Đợi ông ta tỉnh rồi bảo với ông ta là, về sau muôn tìm người chúc rượu thì cũng nên nhớ, rừợu của Trung Hoa,.có dễ uống như vậy đâu.”

Nói rồi anh liền đến cạnh ,Giang  Nhan, Giang Nhan liền nắm chặt lầy cánh tay anh, cùng anh đi ra ngoài.

Giang Nhan trong lòng không khỏi có chút sợ hãi, may mà cô kiên quyết gọi Lâm Vũ bọn họ đến đây ăn cơm, nều không thật sự đã bị đám người Kia ép uông say rôi đưa đi, vậy hậu quả thảm không dám nghĩ.

“Sư phụ, người đẹp trai quá!”

Đậu Tân Di vẻ mặt đầy sùng bài nhìn Lâm Vũ, vừa rồi tất cả chuyện Lâm Vũ làm đều lọt vào tầm mắt cô, thật sự quá đàn ông luôn!

“Không thì chúng ta đối quán ăn khác đi…” Diệp Thanh My cần thận đưa ý kiến, sợ đám người Hàn kia sẽ đến tính số.

“Được.” Lâm Vũ gật đầu, biết một, trận âm ĩ thế này, bọn họ cũng chẳng nuốt nồi, thanh toán liền dẫn bọn họ ra ngoài.

“Giang Nhan, ngày mai cô › không cần đên bệnh viện nữa đâu, cô bị đuôi việc rồi!”

Lúc này Tề Thủ Nghĩa thấy bọn họ muốn đi, lập tức đuôi theo li bóng  lưng Giang Nhan hét to một tiếng.

Lâm Vũ mạnh mẽ xoay người lạnh  lùng trừng mắt nhìn ông ta, Tê Thủ  Nghĩa sợ tới mức giật mình, lập tức quay về.