Cực Phẩm Ở Rể

Chương 775




Chương 775:

Bất quá cũng may chỉ cầẦn ông ta gọi một cuộc điện thoại, người khắp nơi _ cũng sẽ đến giúp ông ta dọn dẹp.

“Uống một cốc nữa nhé, ông chủ Hồi!”

Linh lực trong cơ thể Lâm Vũ lần này còn nhạy cảm hơn ngày thường, chỉ  cần Lâm Vũ uống nước, tất cả độc tố đều sẽ tiêu tan trong nháy mắt.

Niie7Đ)UOO.: QƯỢC….

Ông chủ Hồ trong lòng hót hoảng, từng trận, nhanh chóng rót một côc trà nữa cho Lâm Vũ, không đúng, đã qua mấy phút rồi, sao vẫn chưa có tác dụng nhỉ?

“Ông chủ Hồ, trà của ông nguội rồi, mau uông đi chứ!”

Lâm Vũ vô cùng hứng thú nhìn ông chủ Hồ một lượt, rồi thúc giục ông ta.

“À, được được.” Ông chủ Hồ liền gật đầu, mặc dù Lâm Vũ không có phản  ứng gì, nhưng người hầu bàn rõ ràng đã chứng minh trong nước trà có độc.

“Ông chủ Hồ, uống đi chứ.”

Lâm Vũ lại thúc giục một câu nữa, trên mặt nở nụ cười, “Sao thế, sợ trong trà có độc sao?”

Ông chủ Hồ nghe vậy liền sợ đến run người, vẻ mặt sợ hãi nhìn Lâm Vũ, nhanh nhẹn nói: “Hà tiên sinh thật biết nói đùa, sao có thê… có độc được?”

“Vậy sao ông không uống đi? Nếu  như ông không uống, thì để người hầu bàn của ông uống một ngụm cũng được!” Lâm Vũ cười nói.

“Ha ha, chủ yếu là tôi vừa uống nhiều quá, không uống tiếp được nữa..

Ông chủ Hồ thầm nuốt nước bọt, cười ha ha nói.

“Được rồi, ông chủ Hồ, ông đừng diễn kịch với tôi nữa, không giâu gì ông, lá trà tôi mua cho ông trước đó, quả thật đúng như lời ông nói, khắp người lạnh toát, suýt nữa thì bị ngạt thở mà chết, có điều may là người của tôi kịp thời lấy . thuộc giải cho tôi, cứu được mạng về, nêu ông cũng muốn nhặt tâm mạng này về, thì mau ngoan ngoãn đưa thuốc độc ra đây, thành thật nói cho tôi biết, là ai kêu ông làm vậy?”

Lâm Vũ nhìn ông chủ Hồ dường như phòng tuyên tâm lý đã hoàn toàn sụp độ, liên cười tủm tỉm đi thắng vào vân đề.

Ông chủ Hồ sắc mặt trắng bệch, khắp người run rầy không ngừng, mô hội lạnh thắm đẫm trên trán, nhưng vân giả bộ bình tĩnh, nhíu mày nói: “Hà tiên sinh, tôi không biêt cậu đang nói  gì..

Ai ngờ ông ta còn chưa nói xong, Lậm ì Vũ bồng đứng phát dậy, một tay năm tóc ông ta, đập xuông bàn một tiếng “rằm”, lạnh lùng nói: “Không biết đang nói gì sao, vậy tôi sẽ để ông biết nhéI”

Vừa nói xong, anh liền cầm ấm trà vừa pha đặt trên bàn lên, tư thế muốn rót xuống miệng ông chủ Hà.

“ÁI ÁI Tôi nói, tôi sẽ nói!” Ông chủ Hồ sợ đến mặt tái đi, dùng sức giãy dụa, nhưng rôi ông ta phát hiện lực tay của Lâm Vũ vô cùng mạnh, căn bản không thoát ra nồi.

“Thuốc! Mau mang thuốc ra đây!”

Ông chủ Hồ rít lên nói với người hầu bàn.

“Anh… Anh đừng làm hại ông chủ chúng tôi, tôi sẽ đưa cho anh!” Người hậu bàn nghe xong liền lầy thuốc độc ra, quơ quơ bình thuốc nhỏ trong lòng bàn tay.

“Vừa nấy tôi đã nói rồi, chỉ cần các người nói tôi biết là ai kêu các người làm vậy, tôi sẽ không tính toán với các người, Hà Gia Vinh tôi nói là làm.” Lâm Vũ quay đầu liếc nhìn người hầu bàn, rồi quay người hỏi  ông chủ Hà: “Nói đi, rốt cuộc là ai đã sai ông làm?”

“Hà tiên sinh, tôi cầu xin cậu, tha cho tôi một lần này đi, nếu như. tôi nói ra, tôi chắc chắc sẽ, sẽ chết…

Ông chủ Hồ nức nở khẩn cầu nói.