Cực Phẩm Ở Rể

Chương 741




Chương 741:

Lâu lâu trong phòng tắm phát ra tiêng nước chảy ào ào và tiếng ‹ cười nói của hai người phụ nữ, nhất là khi nghe thây những từ như “cô lại lớn  lên này”, “mông lại to lên rồi”, Lâm Vũ không nhịn được chảy máu cam.

Anh uễ oải nép mình trên ghế sô pha, trong lòng cảm thây vô cùng mãn.

nguyện, tận hưởng trong lòng giây phút âm áp này.

Lúc này, Đậu lão đột nhiên gọi điện cho anh, “Gia Vinh, ngày kia cậu có việc bận không, tôi có thẻ làm phiền cậu một chuyện được không?!

“Ngày kia tôi rảnh, có chuyện gì ông nói đi, Đậu lão.” Lâm Vũ vội vàng nói.

“Là thế này. Đại học dược Trung y học Bắc Kinh sẽ tổ chức một hội thảo về Trung y trong phạm vi thủ đô, chủ yêu nhằm vào sinh viên Trung y địa phương và sinh viên quan tâm đến Trung y ở Bắc Kinh, với ý định đề mọi người. biết thêm về Trng y.” Đậu lão nói thẳng đến chủ đè, “Tôi vốn được mời đến làm khách, nhưng ngày kia tôi có việc phải làm ở nhà, không đi được, nên tôi muôn cậu làm khách mời thay tôi.”

“Chuyện này, không tốt đâu? Tôi không thê đại diện ông…” Lâm Vũ cười khổ.

“Không sao đâu. Thực ra, lấy năng _  lực của cậu đi làm khách mời còn có trọng lượng hơn tôi. Đừng từ chối.”

Đậu lão cười nói, “Tôi đã chào hỏi Hải Kính Nghĩa hiệu trưởng Đại học dược Trung y Bắc Kinh rồi. Ong ây biết là cậu, cho nên không có ý kiên gì.”

“Vậy cũng được, tôi sẽ nghe theo sự sắp xếp của ông!” Lâm Vũ thầy buổi thuyết trình cũng là một hoạt động tích cực, nên cũng không viện thềm cớ, đông ý.

“Gia Vinh, qua đây!”

Lúc này, Giang Nhan và Diệp Thanh My đã tám xong, trên người hai người mặc bộ đồ ngủ, một trăng một hông, hai chân. dài mịn màng trăng nõn, hai người nắm tay không biết đang nói gì.

“Ai nha, cô gọi anh ấy làm gì!” Không biệt vì sao, Diệp Thanh My đỏ mặt, hiển nhiên là rât xấu hổ.

“Anh ấy là bác sĩ, không gọi anh ấy thì gọi ai, trong nhà mình có bác Sĩ sao phải đên bệnh viện làm gì?”

Giang Nhan cười như chuông bạc nói.

“Nhưng anh ấy là đàn ông…” Gương mặt Diệp Thanh My như quả táo đỏ, thanh tú và quyên rũ.

“Sao vậy, chị Nhan?”

Lâm Vũ vội vàng đứng dậy đi tói, thản nhiên liếc nhìn bôn cái đùi trắng nốn của Diệp Thanh My cùng Giang Nhan.

“Mau qua đây, xem bệnh cho Diệp lão sư.” Giang Nhan cười nói.

“A2 Học tỷ, cô có chỗ nào không thoải mải vậy?”

Lâm Vũ vẻ mặt lo lắng, hắn vội vàng hỏi, không nghỉ ngờ gi.

“Vào phòng rồi nói chuyện, em đi đắp mặt nại”

Giang Nhan nói xong, đầy Lâm Vũ và Diệp Thanh My vào phòng.

Thực ra, Giang Nhan là một người lòng dạ rất hẹp hòi, hẹp hòi không: cho phép người khác phái đên quá .

gân chồng mình, cho nên đối với Tiết Thám cô mới có thủ hận rất lớn.

Nhưng lại có một ngoại lệ duy nhất với một người, đó là Diệp Thanh My.

Ngay cả trong mắt Giang Nhan, cô vận luôn có một loại ảo giác, Lầm Vũ vốn là thuộc về Diệp Thanh My, là chính mình cướp đoạt Lâm Vũ, mỗi lần ngủ với Lâm Vũ, cô luôn có một ý nghĩ bản thân cô mới là tiểu tam, có cảm giác tội lỗi, cho nên đây là lý do phần lớn cô chọn ngủ trong phòng Diệp Thanh My.