Cực Phẩm Ở Rể

Chương 710




Chương 710:

“Theo lí mà nói anh ấy đã có thể tỉnh lấi  Lâm Vũ nói với vẻ mặt nghiêm t†ÚC: “Cháu đã tiệm cho anh ây rất nhiều lần và anh ấy cũng đã uống thuốc lâu như vậy, tốn thương của não bộ hẳn đã được sửa chữa gần hét, nhưng cháu cũng đã nói trước rằng việc anh ấy có thể thức dậy hay không liên quan rất nhiều đến ý chí cá nhân của anh ây. Cháu khuyên bác nên nói chuyện với anh ây r nhiều hơn vào các ngày trong tuần. Điều đó sẽ đóng một vai trò lớn trong việc thúc đây anh ây thức dậy càng sớm càng tôt.”

“Được, được, bắt đầu từ hôm nay tôi sẽ nói chuyện với nó môi ngày!”

Quan Hiểu Trân ở một bên gật đầu liên tục khi bà nghe thấy điều này.

Trên thực tế, Lâm Vũ cũng sốt sắng mong Lý Thiên Hủ tỉnh lại, nhất là sau khi biết được Trương Dịch Hồng, cũng là ‘ “Tam kiệt” ở Bắc Kinh, là một kẻ xâu xa đê hèn, anh đã:đặt hết c cá cược vào Lý Thiên Hủ.

Anh thừa nhận rằng anh cứu Lý Thiên Hủ với ý định ích kỷ, bây giờ ở thủ đô Vạn gia hận không thể sớm loại bỏ anh, Hà gia muôn đàn áp anh, Chu gia cố găng lợi dụng anh.

Trương Dịch Hồng đã lây Thuần Quân kiệm của anh. Trong tương lai chắc chắn sẽ xảy ra xích mích với nhà họ Trương, bị mặc kẹt trong vòng xoáy đối đầu với nhiều gia tộc lớn, anh phải tìm đồng minh. Lý gia ở thủ độ dù xét về thực lực hay phẩm chất đều là trợ thủ của mình. Nếu Lý Thiên Hủ tỉnh dậy, với tài năng và trí tuệ của anh ta, hai người cùng nhau hợp lực tiêu diệt các gia tộc lớn nhỏ khác trong kinh thành là không thành vấn Giải,  Đây mới chính là mục đích lớn nhất của Lâm VũI  “Bác sĩ Hà… tôi vẫn còn một chuyện muốn hỏi…” Lý Chắn Bắc có chút vô  thức nói: “Thiển Ảnh, con bé hai ngày nay có chút..

“Ôi, trí nhớ của _ 07T) mấy ngày nay cháu còn nghĩ đên việc châm cứu cho cô ây nữa. Vì quá bận nên cháu quên mất, hôm nay đi vội quá cũng quên không gọi ‘ chị cháu đến, để cháu gọi cho cô ây.”

Không đợi Lý Chắn Bắc nói xong, Lâm Vũ đột nhiên nhớ tới, đã lâu lắm rồi anh không cho Lý Thiên Ảnh linh lực kéo dài cuộc sông của cô. Gần đây, cơ thể của cô ây chắc hẳn đã có chút không thê chóng. đỡ được. Bản thân luôn nghĩ đến việc giúp cô ây “kéo dài cuộc sông” bằng linh Min một lần nữa, nhưng đã có rất nhiều thứ xảy ra trong thời gian này, nên anh đã không có thời gian đề suy nghĩ.

Lâm Vũ nói xong liền gọi điện thoại cho Diệp Thanh My, nhưng không biết là điện thoại của Diệp Thanh My hết pin hay như thế nào mà lại tắt máy, vì vậy anh quay sang gọi cho Lệ Chân Sanh, nhưng điện thoại của Lệ Chấn Sang đồ chuông rất lâu rồi không có ai nhâc máy.

“Xin lỗi chú Lý, máy ngày nay thời tiệt trở lạnh, phòng khám có nhiêu bệnh nhân hơn nên có lẽ bận quá nên chị ây không nghe thầy chuông điện thoại.” Lâm Vũ nói lời xin lôi.

“Không sao, không sao.”

Lý Chân Bắc cười vậy vây tay, liệc nhìn con gái đang đi vào phòng bếp rửa hoa quả, hướng Lâm-Vũ thì thảo nói: “Thật ra, bác sĩ Hà, cậu không cần hỏi người giúp đỡ. Cậu là bác sĩ, Thiên Ảnh là bệnh nhân, mối quan hệ bác sĩ – bệnh nhân không CÓ SỰ. khác biệt giữa nam và nữ. Cậu có thể điều trị trực tiếp cho con bé. Cậu yên tâm, ta tuy lớn tuổi nhưng không có cô hủ.

Nêu tât cả mọi người đêu thận trọng với cậu như vậy, thì các bác sĩ nam của khoa phụ sản ở bệnh viện không phải đều thất nghiệp sao?”

Mặc dù ông ta nói ra điều này, nhưng cũng chỉ nói với ở Lâm Vũ, những đứa con có xuất thân từ các gia tộc lớn như bọn họ khi đi khám bệnh chắc chắn là nam nữ khác biệt, mỗi lần vợ và con gái ông đến bệnh viện khám sức khỏe, cả quá trình đều đặt lịch hẹn kiểm tra bởi các bác sĩ nữ.

Nhưng dù sao Lâm Vũ cũng coi như cha mẹ tái sinh của con gái ông, khác với những người khác, cho nên ông ta đương nhiên không kiêng kị cái điêu này .

“Đúng vậy, bác sĩ Hà, gia đình chúng tôi không cô hủ như vậy, cậu đã cứu  mạng con gái taP  Với tự cách là một người mẹ, Quan Hiệu Trân không hê phản đối, bà nhìn thấy tất cả những gì Lâm Vũ làm cho nhà Lý gia; cuộc sông của con trai và con gái bà đều găn trên tay người ta, Lý gia đã nợ anh quá nhiêu.

“Và tôi nghĩ răng nêu cậu không dùng người khác đề điểm huyệt và chậm cứu cho con gái tôi, hiệu quả chắc chắn sẽ tốt hơn, cơ thê của con bé sẽ không bị suy kiệt.” Quan Hiểu Trân nói tiêp, nhớ tới một màn Lâm Vũ vì cứu con gái bà mà ói ra máu, đôi mắt không khỏi có chút ươn ướt.