Cực Phẩm Ở Rể

Chương 703




Chương 703:

Trước sự ngạc nhiên của Lâm Vũ và Hàn Băng, trong sân lúc này tụ tập rất nhiều người, mọi người tụ tập trước mặt một ông cụ đang nằm trên ghế tựa với bộ râu và mái tóc bạc tráng.

“Xin chào, Hàn thượng tá.”

Trong đó có một người mặc một bộ trung sơn, người đàn ông với hai bên tóc mái đã bạc trắng bước nhanh tới, tựa hồ như sợ Hàn Băng kính lễ với mình, anh ta vội vàng bắt tay với Hàn Băng: Xô) chỗ này không cân khách sáo như vậy.”

“Hà thiếu tá, vị này là Do Qúy Giang — Do thiếu tướng.” Hàn Băng nhanh chóng giới thiệu với Lâm Vũ.

Do Qúy Giang quay đầu nhìn Lâm Vũ, cười nói: “Cậu là Hà Gia Dung là thần y trong truyền thuyết đúng  không? Ngưỡng mộ đã lâu.”

Anh ta đã nghe nói vê việc Lâm Vũ hợp tác với quân đội.

“Không dám nhận, ngài khách sáo rồi!” Lăn Vũ vội vàng xua tay, có chút thụ sủng nhược kinh, không ngờ người đứng đầu Quân đoàn vệ binh trung ương lại đối xử với mọi người nhiệt tình và ôn hòa như vậy, không có chút cứng nhắc nào của quan gia.

Những người khác trong sân ngoài bảo mẫu đều là người thân của Do gia, Do Qúy Giang giới thiệu sơ qua rồi để Lâm Vũ bắt mạch cho cha mình, sau đó nhanh chóng dặn dò con trai mang cho Lâm Vũ một cái ghê ngôi.

Không ngờ, tay Lâm Vũ vừa chạm vào, Do lão gia đã thu tay lại như bị điện giật, mở to hai mắt mông lung nhìn Lâm Vũ, trầm giọng nói: “Tôi không có bệnh, tránh rai”

“Ba, đây là bác sĩ tới khám bệnh cho ba, ba không được măng người tai”

Do Qúy Giang có chút bất lực thuyết phục cha mình, thật ra trước đó có vài người đã đến và đều bị ba hắn mắng, vì v3 lần này Hàn Băng đề  nghị để Lâm Vũ đến khám cho lão gia tử, anh cũng không từ chối, nhưng anh không dám nói với Lâm Vũ Si anh có tính khí NiMg tốt.

“Tôi không có bệnh, mau tụt khỏi – đây !” Do Hội Đường hét lên tức giận.

“Hà tiên sinh, cậu đừng tức giận !” Do Qúy Giang mặt đầy bất lực xin lỗi Lâm Vũ, “Ba tôi tính cách không tốt, với cả ông cũng lớn tuổi rôi nên đầu óc không được tỉnh táo..

Đọc full miễn phí tại app truyện hola nhé! Lâm Vũ mỉm cười xua tay nói: “Không sao.”

Anh không giòng với những bác sĩ bình thường khác, không có lòng tự tôn cao như vậy, bị măng vài ba câu liền xua tay bỏ đi. Anh cũng nhìn ra Do lão gia tử không được tỉnh táo, từ sự tôn trọng với Do gia, anh luôn duy trì sự kiên nhân.

“Tiêu tử thôi, ta bảo ngươi mang rượu cho ta !” Do Hội Đường tức giận đá Do Quý Giang, Do Quý Giang không dám trồn, anh sẽ chịu đựng cú đá này.

“Ba, ba không thể uống được…” Do Quý Giang bât lực nói.

“Ai nói không thể uống rượu 2? Có thể uống !” Lâm Vũ đột nhiên cắt lời Do Qúy Giang và nói với anh ta: “Anh Do, IỄnH hãy mua cho ông cụ một chai rượu mà ông ây yêu thích! Ông cụ muốn uống gì cũng được!”

“Hả ?”Vẻ mặt Do Quý Giang giật mình, anh do dự, “Bác sĩ… Bác sĩ Hà, cái này…”

“Tiểu tử thối, bác sĩ nói tao uống được, ngươi bị điếc à? Còn không nghe lời bác sĩ nói ! Đồ ranh con!”Do Hội Đường lại giận dữ đá con trai mình.

“Anh cứ làm theo tôi là được l”Lâm Vũ cười với Do Qúy Giang.

“Được, vậy tôi sẽ phái người đi mua !?Do Qúy Giang thây Lâm Vũ chắc chắn như thế liền gật đầu làm theo.

“Lão gia tử, nếu như người đã biết tôi là bác sĩ, vậy có thê đề tôi bắt mạch cho người không ?”Lâm Vũ cười với ông.