Cực Phẩm Ở Rể

Chương 492




Chương 492:

Lâm Vũ như thế nào, anh ta là người rõ nhất, lúc trước rời quân doanh, anh ta cũng là vạn tiễn xuyên tâm, cảm thây đau lòng giỗng như chính mình lần đó, thậm chí cảm giác cuộc sống đột nhiên trở nên ảm đạm tối tăm.

“Không sao, ông chủ, bọn họ hủy tư cách bác sĩ của anh, nhưng chúng ta còn có thể bán thuốc, anh nghiên cứu nhiều loại thuốc đặc hiệu, cũng có thể tiếp tục cứu người!”

Lệ Chân Sinh đột nhiên nghĩ tới điều gì, phấn chắn nói.

Tuy Lâm Vũ không thể làm nghề Y, nhưng bọn họ có thê biến nơi này thành quán trung dược, giây buôn bán và giây phép kinh doanh dược liệu vân đây đủ hết.

“Yên tâm đi, bọn họ sẽ không làm chúng ta chết được.”

Lâm Vũ khẽ lắc đầu: “Là bọn người y tế dược phẩm, nếu tôi không nhằm thì ngày mai người bên cục giám sát chất lượng dược phẩm sẽ đền.”

Lữ Hiếu Cầm là bộ trưởng Sở Y Tế, cục giám sát chất lượng dược hầm chắc chắn sẽ cho ông ta cái thê diện này.

“Anh Lệ, chờ ngày mai, sau khi đóng cửa, anh đến chỗ Ngọc Hiên đi, anh ta tìm chỉ nhánh công ty, chắc đang trang trí rồi.” Lâm Vũ suy sụp nhìn vào không gian, chậm rãi nói.

“Được.” Lệ Chắn Sinh gật đầu rồi cúi đầu đau thương, lòng vô cùng hụt hãng, không ngờ y quán này khai trương chưa đây một tháng đã phải đóng cửa.

Thiên Thực Đường đến gây chuyện cũng không làm gì được y quán, nhưng chỉ một câu nói đơn giản của Lữ Hiệu Cẩm lại khiến y quản vừa thành lập trong nháy mắt lại sụp đồ, thậm chí Lâm Vũ trong thời sp dài cũng không thể làm bác sĩ..

Buổi tối, khi về đến nhà, Lâm Vũ ngồi xuông sô pha xem TV, mắt nhìn vào vô định, không hề để ý TV chiếu cái gì.

“Cũng muộn rồi, tắm rửa rồi ngủ đi.”

Giang Nhan vừa võ mặt, vừa giục Lâm Vũ.

“Cô ngủ trước đi Nhan, tôi xem xong tập này rồi ngủ.” Lâm Vũ găng cười tươi, cô không đề Giang Nhan phát hiện ra chuyện gì.

“Vậy anh nhanh lên.” Giang Nhan nói xong thì đi ngủ.

Lâm Vũ ngồi trên sô pha cả đêm, xem TV, tờ mờ sáng đã mặc quân áo chỉnh chu, đi đến y quán.

Sau khi Hồi Sinh Đường mỏ cửa, Lâm Vũ nghiêm túc quét dọn sạch sẽ, giặt sạch mây cái khăn lông, vô cùng cần thận lau chùi quầy thuốc, bàn khám, tất cả mọi thứ đến lau sáng ngời.

Sau đó anh dọn dẹp ghế nhựa, ngồi ở giữa đại sảnh Hỏi Šỉnh Đường, ngôi nghiêm chỉnh, khí thế uy Rghiem.

Đây có thể là ngày cuối cùng anh ở thủ đô, Hồi Sinh Đường, anh muốn làm công việc này lân cuỗi.

Nhưng bệnh nhân chưa đến thì người của cục giám sát chất lượng dược phẩm đã đến trước.

“Chào anh, xin hỏi anh có phải là bác sĩ của y quán này không? Chúng tôi muốn kiểm tra giầy phép kinh doanh dược liệu của y quán anh.”

Những người đàn ông mặc đồng phục đi đên nói chuyện có chút khách sáo.

Lâm Vũ lắc đầu cười, không ngờ những người này lại tích cực như vậy, còn chưa đến giờ làm việc.

Anh cũng không từ chối, mang giấy phép kinh doanh dược liệu ra đưa cho họ.

“Thật ngại quá, giấy chứng nhận này của các anh có vấn đè, chúng tôi phải tịch thu, đến lúc đó các anh cân phải mang tử liệu đến cục đề kiểm tra một lân.”