Cực Phẩm Ở Rể

Chương 471




Chương 471:

“Tiên sinh, lời này của cậu là có ý gì, châm pháp này của ông ta thật sự lợi hại vậy sao?” Lệ Chân Sinh buôn bực nói.

Lâm Vũ nghiêm túc gật đâu, tiệp đó nói: “Tam hoa chính là nhân hoa, luyện tịnh hóa khí, địa hoa, luyện khí hóa thần, thiên hoa, luyện thần hoàn hư; ngũ khí tức chỉ tâm, gan, thận, phổi, lá lách, khí của ngũ tạng thuộc thuật ngữ nội đan, tương ứng với âm dương ngũ hành của cơ thê người, vì vậy bộ pháp châm này mới được gọi là châm pháp Ngũ Khí Triều Nguyễn.”

“Xong rồi, đợi hai mươi phút, đến khi phân hông nóng lên, bệnh này của bà ta cũng có thể khỏi hơn nửa phần.”

Vạn Duy Vận cũng khá mất sức sau khi tiền hành bộ châm pháp, Vạn Hiều Xuyên vội vàng chạy tới cậm khăn lau mồ hôi trên trán cho bó.

Đám đông vây quanh nhìn cảnh này không khỏi có chút kinh ngạc tán thán, tuy rằng bọn họ không hiểu châm cứu, nhưng cũng có thể nhìn ra bộ châm pháp này của Vạn Duy Vận cực kỳ siêu đăng.

Thật ra tuyệt chiêu sở trường như của Vạn gia về cơ bản sẽ không thể hiện ở chôn công cộng, nhưng hôm nay để có thể thăng Lẫm Vũ, Vạn Duy Vận cũng không quan tâm nhiều như vậy.

“Bó, hai mươi phút rồi.”

Vạn Hiểu Xuyên khẽ nhắc nhở bố một câu.

“Ư.” Vạn Duy Vận gật đâu, nói với người phụ nữ trung niên: “Hỏi thử mẹ cô, trên hông có cảm giác nóng lên không?”

Người phụ nữ trung niên vội vàng gật đầu, hỏi người mẹ ở bên giường bệnh một tiêng.

Ai ngờ cô ta vừa dút lời, bà lão đột nhiên co rúm khắp người, trong nháy mắt liền méo miệng, sùi bọt mép.

“Mẹ! Mẹ làm sao vậy?” Sắc mặt người phụ nữ trung niên đột nhiên biến đôi, nhất thời sợ hãi.

Mọi người cũng bắt giác xôn xao, sao đang yên lành đột nhiên chứng bệnh lại nặng thêm chứ?

Sắc mặt Vạn Duy Vận cũng đột nhiên biên đối, sải bước tiễn tới, run rẫy nói: “Không thể nào, không thể nào!”

Lâm Vũ nhìn thấy cảnh này mặt cũng biến sắc, lúc Vạn Duy Vận châm kim anh cũng nhìn thấy, quả thật vị trí của môi kim đều đúng, không biết tại sao lại xảy ra tình trạng này.

Lâm Vũ không nghĩ nhiều, vội vàng ti xuống, đưa tay bắt mạch cho bà ão.

“Rốt cuộc ông có biết chữa bệnh hay không vậy?”

Người phụ nữ trung niên khóc nức nở hét về phía Vạn Duy Vận, tiếp đó đưa tay muốn rút kim trên người mẹ mình.

“Không thể rút!”

Lâm Vũ vội vàng quát lớn với cô ta: “Đợi tôi xem xong rôi tính!”

“Có phải mẹ cô còn bị bệnh khác hay không? Tại sao không nói sớm cho tôi?”

Van Duy Vận mặt đầy hoảng sợ, vội vã muốn đùn đây, trồn tránh trách nhiệm.

“Bà ấy còn bị bệnh gì lẽ nào ông không biết sao, không phải ông nói mây ngày trước bà cụ này đã từng đến Thiên Thực Đường các ông tìm ông khám bệnh sao? Lễ nào ngay cả việc bà ây bị bệnh gì ông cũng không chân đoán ra?”

Lâm Vũ lạnh lùng liếc nhìn ông ta.

“Đúng vậy, lúc đó mẹ tôi đã đến tìm ông bắt mạch, rột cuộc ông có biệt xem bệnh hay không?”

Người phụ nữ trung niên cũng hét lên một tiêng với Vạn Duy Vận, việc đã tới nước này, mạng sông mẹ cô ta sắp không còn nữa, cô ta cũng không quan tâm có đắc tội với Thiên Thực Đường hay không.

Vạn Duy Vận nhát thời á khẩu không nói được gì, sắc mặc cũng trở nên vô cùng khó coi.