Cực Phẩm Ở Rể

Chương 459




Chương 459:

“Thật ngại quá, e rằng phải làm ông – thất vọng rồi, tôi đến là đề giúp người ta xem bệnh.” Lâm Vũ lạnh nhạt nói, đối với người Quản Thanh Hiền này, anh cũng không có ấn tượng gì tốt.

“Xem bệnh cho người khác? Trình độ chém gió này của cậu cũng lợi hại quá đi? Đường đường là bệnh viện đa khoa quân khu còn cần cậu đến giúp xem bệnh?” Quản Thanh Hà cười chế nhạo một tiếng, cảm thấy những lời này của Lâm Vũ quả thật vô cùng buôn cười, bệnh viện đa khoa quân khu là nơi nào chứ? Là bệnh viện Tây y tốt nhất Bắc kinh đó!

Là đại biểu cho trình độ chữa bệnh cao nhất giới y tê Hoa Hại “Ông tin hay không, tôi cũng không cân cùng ông giải thích cái gì.” Lâm Vũ bình đạm nói, sau đó nhậc chân muôn đi.

“Ai, ai, đừng gấp đi như vậy nha, tôi còn chưa nói xong mà.” Quản Thanh Hiền lập tức chìa tay chặn Lâm Vũ lại.

“Buông tay của ông ra ngay!” Lệ Chân Sinh lạnh lùng trách cứ một tiếng.

Quan Thanh Hiền bị dọa toàn thân liền sửng sót, vội vàng bỏ tay ra, có chút sợ sệt mà liếc nhìn Lệ Chấn Sinh hung dữ, đây cặp kính cận thị nặng trĩu, nói với Lâm Vũ: “Tôi không nở .280: Hiện Truòng Đập Phá có ý gì khác, tôi chỉ muốn nhờ cậu xem xem, tình trạng tôi đã chữa trị cho Hoàng phu nhân, tình trạng cột sống thắt lưng của bà ấy đã chuyên biện tốt, hiện tại bà ấ ấy đang được kiêm tra tại bệnh viện này.

“Bác sĩ Quản, tôi không xem đâu. Tôi cũng mong Hoàng phu nhân mọi chuyện tôt đẹp. Hơn nữa, đề tôi nhắc nhở ông một câu, y thuật dùng đề chữa bệnh cứu người, không phải để ông lấy ra so đo với người khác.”

Lâm Vũ liếc nhìn ông ta, trong giọng điệu có chút chán ghét, nhắc chân tiếp tục đi ra ngoài.

“Hừ, quả nhiên, Trung y chính là đồ lời nói và hành động đều giả bộ thanh cao, dù cho giả bộ như thê nào, nêu bị bệnh cũng phải đến bệnh viện Tây y của chúng tôi!” Quan Thanh Hiền lạnh lùng hừ một tiếng, nhìn Lâm Vũ chế giêu, cảm thấy Lầm Vũ quá giả tạo rôi.

“Đợi…đợi chút.”

Lúc này phía sau truyền đến tiếng thở hồn hến.

Khi Quản Thanh Hiền nhìn thấy người đến ở phía sau, khuôn m. liền vui mừng, lập tức kêu lên: “Phó viện trưởng Triệu!”

Người chạy đến chính là Triệu Trung Cát.

Quản Thanh Hiền vội vàng tiến lên chào hỏi, trên mặt tràn đây vẻ lầy lòng, ông ta muốn làm việc trong Bệnh viện Đa khoa Quân khu, vì vậy khi nhìn thầy vị phó, viện trưởng này, ông ta tự nhiên muốn tiên tới nịnh bợ.

Tuy Lữ Hiếu Cẩm là bộ trưởng Bộ Y tê, nhưng trong Bệnh viện Đa khoa Quân kế ở Bắc Kinh trong ngành y tế lại có vị trí đặc thù, cho dù Bộ trưởng đích thân chào hỏi, cũng không chắc chắn có thê vào.

Triệu Trung Cát đánh giá một lượt Quản Thanh Hiền, có chút bồi rồi: “Anh là?”

Quản Thanh Hiền vừa lầy danh thiếp của mình ra, vừa hào hứng nói: “Phó viện trưởng Triệu, tôi là Quản Thanh Hiền, bộ trưởng Lữ Hiếu Cẩm đã chào hỏi qua với ngài, muốn để tôi làm việc trong khoa chỉnh hình của bệnh viện ngài…”

*Ò, chờ một chút!”

Triệu Trung Cát vừa nghe đến tìm việc liền không đề ý đến ông ta, lập tức đuổi theo gọi Lâm Vũ: “Bác sĩ Hà, đợi chút, mong cậu đợi chút.”

“Phó viện trưởng Triệu, còn có việc gì à? Bệnh tình của Hà Tiểu thư có phải đã ồn định lại rồi không?” Lâm Vũ sau khi nhìn thấy Triệu Trung Cát, liền dừng lại, có chút hoang mang nói.

“Đúng đúng, Hà tiểu thư rất khỏe, tôi đuổi theổ chính là muốn hỏi cậu có muôn làm việc tại khoa chỉnh hình của bệnh viện chúng tôi không?”

Triệu Trung Cát cười ha ha nói, sau đó rút ra danh thiếp của chính mình, “Nghe Đậu Lão nói về phương diện các loại bệnh về chỉnh hình cậu rất am hiểu, đây là danh thiếp của tôi, mời cậu nhận cho.”