Cực Phẩm Ở Rể

Chương 432




Chương 432:

“Cậu có biết nguyên lý bệnh lý của bệnh nứt đốt sông lưng của Hoàng phu nhân không? € Cậu có biệt mức độ khuyết tật của bà ấy đạt đến độ tổn hai nghiem trọng bao nhiêu rồi không? Cậu có biết được dây thần kinh ở người dày đặc đến mức độ nào không? Cậu có biết là nều mà dây thân kinh bị chết đi thì nó sẽ khiến một người bị tê liệt suốt đời không hả?”

Người Địa Trung Hải gây sự chất vấn nói: “Thế nào, cậu hiện tại đã biết được nếu mà cậu đâm xuống một châm này thì có bao nhiêu phần mao hiểm không hả?”

“Ừm biết rồi.”

Lâm Vũ gật gật đầu.

“Nếu đã biết thì liền…”

“Liền mạo hiểm đi.”

Địa Trung Hải còn chưa có nói xong hết, thì đã bị Lậm Vũ không nhanh không chậm cắt ngang lời.

“Cậu!” Người Địa Trung Hải liền biến sắc, vô cùng tức giận trừng mắt nhìn lấy Lâm Vũ, rồi hướng Lữ Hiếu Cầm nói: “Lữ bộ trưởng, ông nhìn xem người này kiêu ngạo như vậy! Thiếu chút nữa là đem Hoàng phu nhân hại chết rồi, còn dám ở trong này nói khoác mà không biết ngượng!”

“Thế nào liền nói là nói khoác không.

biết ngượng?” Đậu Lão cũng cau mày có chút không vui nói: “Tây y có cái nguyên ừ của Tây y, Trung y có cái nguyên lý Trung y, cậu cũng không thể nào mà đem hai loại y học này cùng nhau đề so sánh chung vậy chứ, rõ ràng là cậu đang có ý muốn gây sự!”

“Tôi gây sự?! Chỉ nghĩ bằng vào cái Trung y mà đòi chữa khỏi bệnh thoái hóa đột sông lưng, thực sự là nằm mơ giữa ban ngày đầy!”

Người Địa Trung Hải đây xuống mắt kính của mình, căm giận nói.

“Vậy sao? Nếu vậy thì nhóm Tây y mây người lợi hại như thế này, làm sao mà cũng không trị được tận gỐc của người ta vậy hả?!” Đậu Lão cười lạnh một tiếng: “Nói tóm lại, thì Tây y mây người không hề trị bệnh phân ngọn chứ không trị bệnh tận gốc như làm xiếc ảo thuật mà thôi!”

Là một bác sĩ Trung y lão luyện, khi nghe được có người dám chửi bới Trung y như thế này, Đậu Lão cũng là tự nhiền mà tức giận không thôi, không một chút khách khí nào mà đánh trả trở về.

Người Địa Trung Hải vừa nghe được Tây y bị nói thành xiêc ảo thuật thì trong nháy mắt cũng là ngập tràn lửa giận, vừa muốn chửi thì Lữ Hiểu Cầm đã giữ lấy người của ông ta: “Được rồi, bác sĩ Quan à, đừng có cãi nhau nữa, người này chính là Đậu Lão,

Đậu Trong Dung, một người bác sĩ Trung y của viện dưỡng lão cực kỳ nổi tiêng khắp quôc gia, hai người xin hãy bót giận lại.”

Thân là người đứng đầu của Bộ y tế, ông ta tự nhiên là nhận biết Đậu Trọng Dung.

“Không dám nhận, cái gì mà Trung y nội tiêng quốc gia chứ, so với Tây y bác sĩ người ta thì tôi đây không hê đáng giá một xụ nào cải” Pro lời nói của Đậu Lão vẫn đang hoàn toàn chứa đầy mùi thuốc súng, không thèm chừa cho Lữ Hiểu Cầm một tí mặt mũi nào.

Bà ta đối với người bộ trưởng này rất có chính kiến, bà biết ông Lữ bộ trưởng đây coi trọng Tây y, đối với Trung y thì coi như thờ ơ, công khai toàn bộ chính sách chữa bệnh đều bồi dưỡng và thiên vị hoàn toàn cho ni y, Trung y không có đến một lợi ích gì.

Trung y vốn dĩ là bắt đầu suy thoái rồi, Lữ Hiểu Cầm còn ở đó xem nặng bên này xem nhẹ bên kia, Đậu Trọng Dung đương nhiên là mang đây tức giận ở trong lòng.

“Đậu Lão à, ngài nói vậy là quá đáng rồi, trong lời nói của bác sĩ Quản không hề có ý tứ kia, ngài đừng có để | ở trong lòng.” Lữ Hiểu Cảm tuy răng đối với Trung y không có chút mong đợi nào, nhưng mà thân phận của Đậu Lão thì lại khác cho nên anh ta lúc nói chuyện cũng nên khách khí một chút.