Cực Phẩm Ở Rể

Chương 408




Chương 408:

“Con đường không đúng đắn? Lão phu không tới phiên cậu dạy dỗ!” Vạn Sĩ Linh lạnh lùng đáp: “Cậu có biết tôi đã khám cho bao nhiêu người trong giới thượng lưu rồi không? Nếu lão phu lòng dạ khó lường, thì bọn họ có mời tôi đến khám không? Tôi là một Y sĩ có y đức, chưa bao giờ hồ thẹn với bất kì ail”

Lâm Vũ đột nhiên thở dài bắt lực khi nghe những lời này, có vẻ như Vạn Sĩ Linh đã bị dục vọng làm mê muội rôi, thực sự hết thuốc chữa rồi.

“Nếu như cậu không phải đến để làm loạn, vậy thì mời cậu rời khỏi, đừng cản trở tôi khám bệnh!” Điệu bộ của Vạn Sĩ Linh là tỏ ý mời Lâm Vũ ra ngoài.

“Vạn thần y, tôi cảm thấy cậu thanh niên đấy nói rất đúng, ông có phải đã kê cho tôi liều lượng là hai tháng thuốc không?”

Lúc này, người đàn ông trung niên đang khám bệnh có chút lo lăng, ông ta nóng lòng hỏi Vạn Sĩ Linh.

Phải biết rằng, liều lượng † thuốc mà nhiều thêm hai tháng thì tất nhiên tiền thuốc cũng sẽ mật thêm mây vạn.

“Nếu không tin tôi, bây giờ ông có thể đặt đơn thuốc xuống, đề cậu ta khám cho ông!”

Vạn Sĩ Linh ủ rũ liệc nhìn đám người đó lạnh lùng nói: “Các người cũng vậy. Nếu các người không tin Vạn Sỉ Linh tôi, các người có thê rời đi ngay, hoặc là có thê tìm chàng trai tự xưng là bác sĩ Trung y này đề khám bệnh, nhưng tôi muôn nhân mạnh răng nêu các người tìm cậu ta khám mà có mệnh hệ gì, những chuyện đó đều không | liên quan gì đên Vạn mỗ tôi cả, hơn nữa Vạn mỗ tôi tuyệt đối sẽ không bao giờ: chân đoán cho các người nữa. Nếu các người muôn rời đi thì hãy nhanh lên, đừng làm trễ nãi công việc khám bệnh của tôi!”

Những lời của Vạn Sĩ Linh chứa đầy sự đe dọa.

Đám đông đang náo loạn đột nhiên yên tĩnh lại, mọi người đều nhìn Lâm Vũ không nói lời nào, ngoan ngoãn tiếp tục xếp hàng.

Rốt cuộc, so với Lâm Vũ sắc mặt xanh mét không rõ lai lịch, bọn họ càng thêm tin tưởng vào một Vạn thần y có lai lịch rõ ràng và uy tín.

“Đi thôi.” Lâm Vu khẽ thở dài, khi bị lời thuyết phục của Vạn Sĩ Linh ngăn cản, anh liền gọi Thắm Ngọc Hiên cùng rời đi.

“Bác sĩ, cầu xin ông hãy khám cho ba tôi trước. Chúng tôi vừa nãy đang xêp hàng đột nhiên ông ây ngật đi!”

Lúc này, một người đàn ông khoảng ba mươi tuôi chạy tới, sau lưng còn có một người đàn ông đứng tuôi, vội vàng chạy đền chỗ Vạn Sĩ Linh câu cứu.

Quần áo của người đàn ông đó tương đối đơn giản, thoạt nhìn thì điêu kiện gia đình tương đối kém, ông cụ trên lửng cũng ăn mặc rất đơn giản, đang nhắm mắt năm trên lưng người đàn ông đó, hình như đã ngât đi.Ngay sau đó, một người phụ nữ trung niên, nước da vàng, mộc mạc, tay dây chiếc xe lăn đơn sơ, chắc là vợ của người đàn ông.

“Đi ra ngoài! Không phải đã nói rồi sao, xệp hàng đi! Từng người một”

Vạn Hiệu Xuyên lập tức vây tay đuồi bọn họ chạy ra ngoài như bay.

“Chờ đã!” Vạn Sĩ Linh trầm giọng gọi ông ta, sau đó đứng dậy nói với những người trong hàng: “Mọi người, thực xin lỗi, ông lão này bệnh nặng, hãy đề tôi khám cho ông ấy trước.”

Nói xong, ông ta bước nhanh đến chỗ của người đàn ông và ra hiệu cho ông ta ngôi vào xe lăn.

Mọi người đều gật đầu bày tỏ sự hiểu biết của mình, nhiều người cũng khen ngợi lòng tốt của Vạn Sĩ Linh.

“Không nghiêm trọng, là do máu không lưu thông dẫn đến ngắt xỉu.’ Vạn Sĩ Linh bắt mạch cho ông lão, rồi ở trên người ong ta bắm vài cái, ông lão tỉnh dậy ngay lập tức.