Cực Phẩm Ở Rể

Chương 399




Chương 399:

Có điều cô không biết được là, thành quả mà Lâm Vũ khổ cực một đêm, lại bị người khác ngư ông đắc lợi như vậy.

Buổi tối Thâm Ngọc Hiên đúng là như lời hẹn đã đến Kinh Thành rồi, cùng anh ta đến vẫn còn có Chu Thàn, anh ta lái Ferrari của Lâm Vũ đến, Chu Thần lái chiếc Lamborghini của anh ta, cùng đến với bọn họ có hai người nhân viên thay nhau lái đã bị anh ta đầy đi chỗ khác rồi.

“Được à, nhanh phết nhỉ!”

Lâm Vũ xuống lầu nhìn thấy hai người họ vô cùng vui mừng, nhìn thây hai khuôn mặt quen thuộc này, anh quả thực là không gì thân thiết bằng.

“Oành… Oành… Oành!”

Thầm Ngọc Hiên đặc biệt giãm hai chân ga, Ferrari đuôi sau lập tức phát nhường 234: Thiết bj xe của cổ quá thập. ˆ ra tiếng gầm rú cực to, “Thế nào, Gia Vinh, nhớ chúng tôi chưa?”

“Ngọc Hiên, khiêm tốn một chút, nơi đây là Kinh thành đấy!” Chu Thần có chút thận trọng nhắc nhở nói.

“Kinh Thành thì làm sao? Kinh Thành mây anh em ta làm theo cho anh ta giãm xuống!” Thắm Ngọc Hiên có chút ngang ngược nói.

Anh ta lần này đến Kinh Thành, chính là mang theo hoài bão ý chí lớn, tình thế này nhất định từ Hà Ký, Phong —. Tường làm được Hoa Hạ thứ nhât!

Đương nhiên, anh ta thừa nhận, tất cả sức mạnh của anh ta đều đến từ Lâm Vũ.

“Anh nói lung tung gì vậy? Tai vách mạch rừng!” Chu Thân nhìn bốn phía, nhắc nhở Thâm Ngọc Hiên một câu.

Lâm Vũ không kìm được cười cười, Chu Thần này vân là cần thận dè, dặt như Vậy, cười nói: “Không sao, đề Thắm Ngọc Hiên nói là được, anh ta nói đúng, tên của chúng ta, sớm muộn cũng vang khắp Kinh Thành!”

Chu Thần không kìm được lắc đầu cười khổ sở, nói: “Gia Vinh, không giâu gì anh, tôi lần này đến là làm án với Thẩm ngọc Hiên, thuận đường mang xe đến cho anh, ngày mai tôi phải vệ rôi.

“Đường xa như vậy đến, chơi thêm hai hôm đi chứ.” Lâm Vũ nhíu mày, vội vàng khuyên nhủ: “Bận đến máy cũng chẳng thiếu hai ngày này.’ “Không được, trong nhà mọi chuyện.

rồi ren đang ‹ đợi tôi vê giải quyêt cơ.

Chu Vĩ lắc đầu không biết phải làm sao.

“Vậy công ty bán đấu giá của anh khi nào tới Kinh Thành?” Lâm Vũ tò mò hỏi.

“Điều này… Tôi suy nghĩ suy nghĩ đã, nhìn thây các anh đều đến rôi, tôi cũng không kìm được ý tưởng nảy sinh phải đến.” Chu Thân cười cười, nhìn bôn phía Kinh Thành hào hoa một cái, trong ánh mắt có chút hướng vê.

Buổi tôi lúc ăn cơm ba anh em ôn lại chuyện cũ, ăn cơm xong Lâm Vũ dẫn bọn họ đến Vân Cẩm hội sở, tiện gọi cả Hà Cần Kỳ.

Vừa nghe thấy Thẩm ngọc Hiên và Chu Thần là anh em tôt của Lâm Vũ, Hà Cần Kỳ vô cùng nhiệt tình khách khí, môi câu đều là “Anh Hiên”, “Anh Thắn” gọi, cho Lâm Vũ mặt mũi.

“Anh hai, anh hôm đó có phải đã dùng mưu tính gì với tôi phải – không,tôi uỗng nhiều rượu thế sao lại không say chử?” Hà Cân Kỳ cực kỳ hứng thú tiên đến Lâm Vũ hỏi, hôm đó là vì có Vạn Hiểu Phong và Lý Thiên Hạo ở đó, cậu ta cũng không dám hỏi Lâm Vũ.

“Xem như thông minh.” Lâm Vũ cười cười, cũng không giấu cậu ta, móc ra một bình thuốc nhỏ mang theo người, nhét vào tay Hà Cần Kỳ, “Tặng cho cậu, chỉ cân một viên, đảm bảo cậu nghìn cốc không say.”

“Cứ… Cứ như vậy mà tặng tôi sao?”