Cực Phẩm Ở Rể

Chương 38




Chương 38: Ham Muốn Chiếm Được Người Đẹp Của Gã Béo.

Lâm Vũ và cụ Hoàng nghe xong không khỏi phiền não, hai người liếc nhìn nhau có chút mù mịt không rõ, đây rốt cuộc là bệnh gì vậy, đã vậy còn không tiện nói ra.

Chẳng lẽ là bệnh phụ khoa sao?

Không có khả năng, lúc Lâm Vũ bắt mạch cho Tiết Thắm anh căn bản không nhìn ra.

“Tiểu Hà à, cậu tiếp xúc với nó hai ngày này có phát hiện ra nó có hơi khác thường không?”

Tống lão điều chỉnh cảm xúc cuối cùng đành phải lên tiếng: “Nó không chỉ không thích tiếp xúc với đàn ông mà hình như rất chán ghét.”

“Cái này thì tôi biết.”

Lâm Vũ hơi ngắn ra, anh nhớ lại quả thực đến bắt mạch mà Tiết Thắm cũng không cho mình chạm vào cô ta.

Hơn nữa cô ta còn nói chưa từng thấy một người đàn ông nào thực sự, tựa như đàn ông trên đời này cô ta đều nhìn không quen.

Nhưng thật ra cô ta đã từng hơi tán thưởng với hành động lao vào tòa nhà đang cháy để giải cứu cô gái nhỏ trên TV ngày hôm đó của Lâm Vũ.

Chẳng lẽ cô ta thích loại đàn ông “men” như thế?

Lâm Vũ không khỏi suy nghĩ.

“Đúng đó, đây không phải là bệnh sao?”

Tống lão vội vàng nói: “Dù tôi biết tư tưởng thanh niên các cậu bây giờ thoáng hơn xưa nhiều, tình yêu cũng chẳng còn phân biệt giới tính nữa, nhưng đôi khi cũng phải để ý để cảm giác của người nhà chứ. Người già như chúng tôi đây cũng chỉ mong cháu mình có thể kết hôn như bao người bình thường khác, sinh ra một đứa con mập mạp, sống một đời hạnh phúc.”

Nghe Tống lão nói thế Lâm Vũ và ông Hoàng mới chợt ngộ ra, hóa ra là ông đang lo Tiết Thắm là người đồng tính.

Thảo nào ông ấy khó mở miệng ra như vậy.

Lâm Vũ lắc đầu cười khổ, Tống lão vậy mà lại giao cho anh một vấn đề khó nhằn, thảo nào anh không xem ra được bệnh gì, bởi vì… đây vốn dĩ không phải bệnh mà.

“Tống lão à, nếu tôi nói con cháu tự có phúc của nó, ông cứ thuận theo bọn nó thôi. Ông nhọc tâm làm chỉ, xã hội bây giờ rất cởi mở không giống với thời chúng ta nữa, còn bài xích mấy cái suy nghĩ lạc hậu này nữa đấy.” Cụ Hoàng khuyên nhủ.

“Lão Hoàng à, ông chưa trải qua nên không hiểu, tôi nói nếu cháu ông cũng dẫn thằng đàn ông về nhà, bảo bọn nó yêu nhau muốn kết hôn, chắc chắn ông cũng tức giận mà thôi.”

Tống lão thở hồng hộc nói.

Cụ Hoàng bị lời ông làm cho sửng sốt, suy nghĩ cẩn thận lại thấy cũng đúng, nếu loại chuyện đó thật sự xảy ra với mình e là ông cũng không chấp nhận được. Nếu thật sự như thế thì Hoàng gia bọn họ chẳng phải tuyệt hậu ư?

“Tiểu Hà này, cậu xem y thuật cậu cao siêu như thế, lại còn thông thạo mấy chuyện siêu hình, có thể giúp cháu ngoại tôi chữa bệnh này không?”

Mặt Tống lão tha thiết “Tôi chỉ có mỗi một đứa cháu gái là nó thôi, ngày nào cũng lo lo nghĩ nghĩ muốn vỡ tim đến nơi rồi.”

“Tống lão, chuyện này tôi thật sự không giúp gì được.” Lâm Vũ hơi ngẫn ra, anh biết y thuật cũng am hiểu chuyện siêu hình, nhưng khuynh hướng tình dục thì không chữa được.

“Như vậy không được, Tiểu Hà bát kể thế nào thì chuyện này cậu cũng phải giúp tôi!”

“Tôi lực bất tòng tâm mà Tống lão ơi.”

Lâm Vũ đau đầu, Tiết Thắm ghét cay ghét đắng anh giúp thế nào được?

“Chẳng phải để lão già tôi đây quỳ xuống cầu xin cậu mới được?” Cơ thể Tống lão chợt di chuyển, dựa vào sô pha muốn đứng dậy.

“Được, được rồi, tôi đồng ý với ông. Tôi sẽ cố gắng, cố gắng hết sức.” Lâm Vũ sợ hết hồn, vội vàng đồng ý.

“Đã hứa rồi đấy, không cho cậu đổi ý.” Tống lão thở phào nhẹ nhõm.

Lâm Vũ lắc đầu cười khổ, Tống lão này quả thật vì cháu gái của mình mà cái gì cũng dám làm.

Nếu đả thông tư tưởng của Tiết Thắm nhiều hơn, kết hợp dùng một số loại thuốc để điều trị sinh lý cho cô ta thì nói không chừng có thể sẽ có hiệu quả.

Nói thế thì Lâm Vũ đương nhiên sẽ phải tiếp xúc với cô ta nhiều hơn, vì vậy anh nói vớiTống lão: “Tống lão, tôi có chuyện muốn nói trước, nêu cô ấy không muốn gặp tôi hoặc tránh mặt tôi, thì tôi đây cũng đành chịu.”

“Cậu yên tâm đi Tiểu Hà, tôi chắc chắn sẽ nói rõ với nó, chỉ cần là điện thoại của cậu thì con bé phải trả lời nhanh nhất có thẻ!

Chỉ cần cậu tìm nó thì con bé phải báo cáo vị trí của mình càng sớm càng tốt!”

Tống lão nói đảm bảo, dù cháu gái của ông tính cách nóng nảy nhưng con bé vẫn rất hiếu thảo với ông, hầu như không bao giờ khiến ông tức giận.

Lâm Vũ không khỏi nhếch miệng cười nói: “Ông cũng không cần khoa trương như vậy đâu.”

“Tiểu Hà này, nói không chừng đến lúc đó hai đứa sẽ thành một đôi đấy.” Cụ Hoàng cười nói, ông làm sao có thể không biết về điểm này Tống lão bụng dạ hẹp hòi, thấy Tống lão không tiện nói, ông dứt khoát giúp ông ta một tay.

Ông không biết quá nhiều về hoàn cảnh của Lâm Vũ nên không biết rằng anh đã kết hôn.

Bây giờ giới trẻ đều kết hôn muộn, việc Hà Gia Vinh và Giang Nhan kết hôn sớm như vậy thật sự rất ngạc nhiên.

“Cụ Hoàng nói đùa, tôi đã kết hôn rồi.” Lâm Vũ gật đầu cười.

“Tôi biết, tôi đã nghe hàng xóm của bọn cậu nói. Kết hôn đã hơn một năm rồi phải không?” Tống lão bình tĩnh nói.

“Sắp hai năm rồi ạ.”

“Nhưng tôi cũng nghe nói, Tiểu Hà, cuộc sống của vợ chồng anh hình như không được hòa hợp lắm? Kết hôn lâu như vậy nhưng vẫn chưa có con.” Tống lão nhìn chằm chằm Lâm Vũ nói, trong mắt có chút mong đợi.

“À… tình cảm bọn tôi khá tốt, khá tốt.” Lâm Vũ bị ông hỏi có hơi ngượng, những người hàng xóm xung quanh nhà họ quả thực đều biết hôn nhân của Hà Gia Vinh và Giang Nhan không quá viên mãn.

“Để tôi nói, đàn ông thì phải quyết đoán vào. Nếu hai người không phù hợp nữa thì hãy tranh thủ thời gian dứt khoát chia tay, xem thời điểm thích hợp thì thử một mối quan hệ mới, nói không chừng sẽ có kết quả.”

Tống lão ý đồ sâu xa mà khuyên nhủ anh.

Ông ta dè dặt cẩn thận như vậy cụ Hoàng trong nháy mắt đã nhìn thấu, rõ ràng là đang xúi Lâm Vũ ly hôn.

Cụ Hoàng cũng lập tức gật đầu phối hợp, thấp giọng nói: “Ừ, ông ấy nói cũng có lý.”

Lâm Vũ mệt tim, cô vợ kia và cái xác này đều không phải của anh, sao có thể nói muốn rời là rời được chứ.

Nếu Giang Nhan làm chuyện có lỗi với anh, thì Lâm Vũ có thể thay mặt Hà Gia Vinh ly hôn với cô, nhưng bây giờ Giang Nhan không làm gì khác thường ngoại trừ việc có hơi lạnh nhạt hơn với anh, cũng chẳng làm ra loại chuyện gì khác.

Vì vậy tạm thời anh thực sự không thể rời khỏi cuộc hôn nhân này.

Uống xong trà ở Tế Thế Đường, Lâm Vũ đến phòng khám của Giang Nhan, đã lâu rồi anh chưa đến đây.

Kết quả đến nơi thì cô y tá nhỏ nói Giang Ngan đã đến nhà bệnh nhân khám bệnh, Lâm Vũ cũng không nán lại trực tiếp đến tiệm bánh bao của mẹ.

Lúc này, trong phòng làm việc của giám đốc trên tầng hai của phòng khám, có một người đàn ông tai to mặt lớn, đồ vest mặc trên người ông ta gần như muốn bung chỉ.

Ông ta đang ngồi trên ghế của Tôn Phong mà Tôn Phong đang đứng sang một bên bận rộn pha trà cho ông ta.

“Anh Tôn à, tôi mất nhiều thời gian lắm mới kiếm được mẻ thuốc với giá rẻ như vậy đó.” Người đàn ông mập mạp đứng cạnh vừa lấy tăm cặm cụi nghịch con cá vàng trong bể cá, vừa lo lắng nói.

“Tôi hiểu tôi hiểu, viện trưởng Vu cực khổ rồi, ông yên tâm lần này tôi sẽ tăng cho ông thêm 5% lợi nhuận.”

Tôn Phong gật đầu cười nói.

Người đàn ông béo tên Vu Thê Hâm, là phó viện trưởng của bệnh viện nhân dân thành phố Thanh Hải, mấy năm trước ở quán rượu quen được Tôn Phong, sau đó hai người bắt đầu hợp tác kinh doanh. Vu Thế Hâm phụ trách thông qua con đường đặc biệt hạ thấp giá thuốc đưa cho Tôn Phong. Tôn Phong tất nhiên sẽ chia cho ông ta một ít lợi nhuận.

Thực tế, hầu hết các loại thuốc do các công ty dược sản xuất có giá rất rẻ, nhưng sau khi đưa vào các bệnh viện, phòng khám thì giá đã tăng gấp đôi, gấp chục lần, thậm chí là hàng nghìn lần.

Trong những năm hợp tác với Vu Thế Hâm và Tôn Phong đã kiếm được rất nhiều tiền nên có thể nói anh ta rất nghe lời Thế Hâm.

“Tôi không muốn nhắc đến máy cái lợi nhuận đó, anh gọi chủ nhiệm Giang cùng đi ăn tối đi, không phải cô ấy luôn muốn thi vào bệnh viện chúng tôi à.” Vụ Thế Hâm bình thản nói.

“Chuyện này…” Tôn Phong đột nhiên có chút khó xử.

Về ý đồ kia của Vu Thế Hâm, anh ta biết người này tuy trông mập mạp nhưng lại có rất háo sắc, không phải ngày một ngày hai thèm muốn Giang Nhan. Khi trước Giang Nhan đã thi vào bệnh viện nhân dân Thanh Hải hai lần nhưng chưa lần nào đậu, việc này có quan hệ trực tiếp với gã Vu Thế Hâm này.

Ông ta mời Giang Nhan đi ăn tối không dưới mười lần nhưng Giang Nhan chưa từng đồng ý, cho nên ông ta cũng ghi thù Giang Nhan trong lòng.

“Cái gì? Làm khó anh rồi sao?”

Vu Thế Thâm nhướng mày, hướng khuôn mặt mập mạp sang nhìn Tôn Phong, lạnh lùng nói: “Đừng quên, tôi có thể cho anh đạt được thành tựu như ngày hôm nay thì cũng có thể khiến anh mát trắng tay.”

“Tôi nào dám quên.”

Tôn Phong vội vàng gật đầu anh ta lau mồ hôi trên trán, nói: “Nhưng chủ nhiệm Giang ở chỗ chúng ta đã lâu như vậy, hơn nữa cô ấy còn là người mà bệnh viện chúng ta tuyển vào…”

“Có lợi hại hơn nữa cũng chẳng phải là một bác sĩ thôi à? Cô ấy đi rồi thì sẽ có những bác sĩ khác đến giúp đỡ anh đạt được mục đích của mình. Hơn nữa cô ấy một lòng muốn thi vào bệnh viện của chúng ta, sớm muộn gì cũng đi nhờ vả từ anh.”

Vu Thế Hâm dùng sức nghịch con cá vàng trong chậu, giọng có chút căm hận nói: “Thứ đàn bà thối này đúng là chậm hiểu, thi liên tiếp hai lần không đậu, chẳng lẽ cô ta còn chưa nghĩ thông ra, không trả giá gì mà có thể thi đậu à. Nói thực ra thì tôi đây cũng đang giúp cô ả thôi.”

“Đúng, đúng thế.” Tôn Phong gật đầu một cái, cảm thấy khổ sở.

“Đừng lo, chuyện tối nay không liên quan gì đến anh, anh chỉ cần hẹn cô ấy đến, thuận tiện uống vài ly rượu với cô ấy là được, còn lại mấy việc khác anh không biết, nghe chưa?”

“Nghe rồi, tôi nghe tháy rồi.”

– Vu Thế Hâm hừ lạnh một tiếng, ném cây tăm vào bề cá rồi đắc ý nói: “Đàn bà mà ông đây coi trọng, ít ai thoát khỏi lòng bàn tay của tôi. Tối nay chuốc say cô ném lên giường, sao cô còn lạnh lùng cao ngạo với ông đây thế nào.”

Tôn Phong ở một bên lại toát mồ hôi hột, anh ta không thở mạnh, cảm thấy rất áy náy với Giang Nhan.

“Chủ nhiệm Giang, tối nay cô có rảnh không? Cùng nhau dùng bữa đi.”

Sau khi Giang Nhan trở về, Tôn Phong nhanh chóng làm theo lời của Vu Thế Hâm mời Giang Nhan đi ăn tối.

Anh ta cực lực tươi cười để khiến mình đỡ giống dáng vẻ bị chột dạ.

“Không cần đâu viện trưởng Tôn, tối nay tôi có chút chuyện.”

Giang Nhan từ chối.

“Cùng đi đi mà, còn có phó viện trưởng bệnh viện nhân dân Thanh Hải đấy, về thông tin của đợt kiểm tra bác sỹ lần này, cô có thể vừa vặn tham khảo ý kiến của ông ta.” Tôn Phong vội vàng thuyết phục.

Giang Nhan cau mày do dự.

Nếu như là trước đây, cô sẽ trực tiếp từ chối, nhưng bây giờ cô thi hai lần không đậu thế nên lần này cô càng đặc biệt cần thận để ý hơn.

Hai lần trước cô đều bị loại ở ngay vòng phỏng vấn, dù cho lần thứ hai cô đã chuẩn bị đầy đủ nhưng cô vẫn bị đánh trượt, điều này khiến cô băn khoăn không biết có phải Bệnh viện Nhân dân có cơ chế xét tuyển nào mà cô không hiểu không.

Tôn Phong vừa nói như vậy cô lại cảm thấy rất được, phó viện trưởng chắc là sẽ hiểu rõ hơn đôi chút về cách tuyển chọn, có thể hỏi ý kiến ông ta.

Mặc dù không muốn gặp viện trưởng Vu này nhưng cùng lắm thì khi hỏi xong thì cô lập tức rời đi.

“Vậy cũng được.” Giang Ngật gật đầu đồng ý.

Sau khi cúp điện thoại cô lại hơi do dự, nghĩ đến ánh mắt không máy thiện cảm của phó viện trưởng nhìn mình máy lần trước, cô có phần lo lắng. Vì thế cô lấy điện thoại ra tìm số của Lâm Vũ, cân nhắc có nên để Lâm Vũ đi cùng không.

Suy nghĩ phút chốc cô vẫn gọi cho anh, nhưng rồi lại nhanh chóng cúp máy, cô cảm thấy mình đã nghĩ nhiều quá rồi, dù sao thì Tôn Phong cũng ở đó, còn đang ở nơi công cộng, tên mập kia chắc cũng không dám làm gì mình.

Hơn nữa, cho dù Lâm Vũ đi cùng thì với tính tình nhát gan cùng thân hình nhỏ bé của anh ta thì có thể làm được gì?

Lần trước khi bị Lý Tuấn Dật đánh thuốc mê, cô cũng không chú ý đến cảnh Lâm Vũ bắt được cổ tay của Lý Tuấn Dật không thì cô cũng đã không nghĩ như vậy.

Cuối cùng cô cắt điện thoại vào túi, xoay người thu dọn đồ đạc rồi chuẩn bị đi ăn tối.