Cực Phẩm Ở Rể

Chương 364




Chương 364:

Hà lão phu nhân kéo Lâm Vũ đến trước mặt mình, sau đó một tay giữ lầy Lâm Vũ, tay kia run rẫy chạm vào mặt Lâm Vũ.

Lâm Vũ cúi người, nhìn nước mắt đang rơi như mưa của bà, trong lòng rất là buồn bực, xem ra lão gia tử rât thương đứa cháu thứ hai này.

“Bà nó, đừng làm loạn nữa, bà đang dọa con nhà người ta kìal”

Hà Khánh Võ nhanh chóng vươn tay kéo lấy vọ mình, ông nhìn Lâm Vũ với ánh mắt phức tạp, cảm xúc hỗn loạn.

Bà lão nhớ cháu nội, ông cũng không phải là không nhớ, nhưng cháu trai đã mất từ hai mươi năm trước rồi!

“Đúng, mẹ, mẹ dọa người ta rồi.”

Hà Tử Khâm nhanh chóng bước tới, kéo cánh tay Lâm Vũ ra, sau đó rút khăn giây ra, quỳ trước mặt mẹ thay.

– ba lau nước mắt cho bà, dịu dàng nói: “Mẹ, chúng con đều. biết mẹ rất nhớ Cần Vinh, nhưng Cần Vinh đã chết, mẹ không thể tự lừa dối bản thân mình được.”

Lâm Vũ cau mày nhìn Hà Tử Khâm trên mặt đất, xoa xoa cánh tay đau nhức, trong lòng cảm thấy có chút không vui, huông chỉ, Cục trưởng Hà H n không nhẹ, xem ra rất có bản ĩn “Đại thủ trưởng Sở, làm phiền ông mang người của ông nhanh chóng rời đi, hôm nay là ngày vụi của chúng tôi, ông ngược lại tôt rôi, không biệt ông lầy đâu ra một đứa con hoang mà Khi mẹ tôi khóc!”

Lúc này, con gái lớn của Hà lão phụ nhân nhanh chóng đứng dậy nhìn Sở Tích Liên lạnh giọng quát một câu, liếc mắt nhìn Lãm Vũ đầy chán ghét, sau đó đi đến bên cạnh mẹ cô, nhẹ giọng an ủi.

“Tôi xin lỗi, tôi không cố ý làm Hà lão phu nhân không vui, nhưng tôi làm vậy cũng vì có lòng tôt, đứa trẻ này là người Thanh Hải, không cha không mẹ, nó được nhận nuôi cách đây 20 năm, hơn nữa cũng là họ Hà, lại giống với tướng mạo của lão nhị, vừa đúng con trai của lão nhị chết cách đây 20 năm, trên đời làm sao lại có chuyện trùng hợp như vậy?

Sở Tích Liên mặt mang theo nụ cười nói: “Quan trọng nhất là, đứa trẻ chết năm đó, làn da trên khuôn mặt đều bị ngâm nát, ai biết có phải là Nhị thiêu gia không?! Nói không chừng là có kẻ †ìn người chết thay…

“Câm miệng!”

Hà Tử Khâm đột ngột đứng lên, tức giận lớn tiếng cắt ngang lời Sở Tích Liên, trên trán nỗi gân xanh, chỉ vào SG Tích Liên tức giận nói: “Sở Tích Liên, nếu ông còn dám ở đây ăn nói xằng bậy kích động mẹ tôi thì đừng trách tôi không khách khít”

“Được rồi, được rồi, là tôi không đúng, tôi không nên trực tiệp nói như vậy, nhưng mà những lời tôi nói là thật, nêu như lão phu nhân và lão gia muốn chúng tôi đi, vậy tôi lập tức mang đứa bé này đi, hơn nửa bảo đảm răng nó sẽ không bao giờ bước vào Hà gia nửa bước!”

Nói xong, Sở Tích Liên quay đầu lại nhìn Hà lão phu nhân và Hà lão gia, mỉm cười chờ đợi câu trả lời của họ.

“Ông ơi, nhanh bảo họ cút ra ngoài đi!”

Lúc này, con gái lớn của Hà Tự Khâm là Hà Nhiên Nhiên đột nhiên mở miệng lạnh lùng nói: “Anh hai của tôi đã cht rôi, lúc đó các bác sĩ pháp y đã khám nghiệm, tử thi, người chết rồi không thê nào sông lại được, các người phải chấp nhận thực tễ này, không phải cứ lớn lên giống người nhà đi thì đều là người của nhà tôi!

Trên đời này người giông người rất nhiều, nếu các người cứ đề anh ta ở đây mà làm loạn, sau này không biết Sẽ có bao nhiêu con mèo và chó hoang đến gặp Hà gia để nhận ra tổ tiên nữal”

Nói xong, cô ta lạnh lùng nhìn Lâm Vũ như kẻ ăn mày, vẻ mặt đầy chán ghét.

Lâm Vũ nghe thây thê sắc mặt sâm lại, anh năm chặt tay lại, nhíu mày liếc nhìn Hà Nhiên. Nhiên, xem ra Hà gia này một nhà đều không chào đón anh.

Nhưng anh đã đổi ý nghĩ lại, cũng đúng, vốn dĩ công việc kinh doanh của gia đình là đề dành cho ba anh em Nội bây giờ ở đâu xuất hiện thêm anh hai thì chẳng ai có thể vui nồi, chẳng trách họ lạ thù mình như vậy.