Cực Phẩm Ở Rể

Chương 350




Chương 350:

Vì khuôn mặt của người đàn ông đi xe ba bánh trông giông thợ sửa giày nên người dân phô đồ cô gọi anh ta là thợ sửa giày.

“Đúng vậy, hôm nay tôi đã lây hệt những thứ dưới đáy hộp ra. Nếu những thứ này vẫn không thê bán được nữa, vợ tôi thực sự sẽ bỏ chạy mắt.” Thở sửa giày nói trong cay đắng vừa bày đồ đạc ra.

Lý do khiến anh nóng lòng muốn bán đồ là vì quanh năm không về quê, không kiêm được nhiêu tiên nên vợ anh đã đệ đơn ly hôn với anh.

Anh ta định muốn bán hết số đồ này, sau đó vệ nhà sông an phận qua từng ngày, cái già mà giâc mơ’ cô vật gia, vứt mẹ nó đi!

Lâm Vũ đi đến trước rạp hàng của thợ sửa giày cũng không có vội vàng qua xem, trước tiên xem chút quây ngọc bội.

“Ông chủ, anh xem đi, chỗ tôi đây đều | là đồ tốt.” Tiểu thương bán hàng rong vội vàng chào mời Lâm Vũ.

Lúc này, trên quay hàng của thợ sửa giày y đã bày hết đồ lên, bao gồm ngón tay lật, chai lọ, và một số bức tranh và thư pháp thời Minh và Thanh nhưng hầu hết đều là đồ nhái. Lúc này Lâm Vũ cuôi cùng cũng biết tại sao anh ta bán nửa tháng vân không bán đi được.

Món đô giá trị nhật trong toàn bộ gian hàng của anh ta là một con lợn ngọc thời nhà Hán, nhưng nếu xét về độ mịn và kết cấu thì nó chỉ có khoảng 10 vạn.

Về phân thứ mà Lâm Vu nhìn thây có ánh sáng màu lam ngọc mạnh mẽ, thợ sửa giày cũng không lấy ra, lại còn chất thành một đóng với những đồ linh tinh, anh ta hiển nhiên không biết thứ này có giá trị như thế nào.

Cũng đúng, nếu không anh ta cũng không rao giá 20 vạn liền có thể đóng gói hễt đồng đồ này.

“Anh hem, con lợn ngọc này của anh không tôi nha.”

Lâm Vũ giả bộ bị con lợn kia ngọcthu hút.

“Ông chủ, anh thật có mắt nhìn, con lợn ngọc này là bảo vật dưới đáy của tôi đây, ngày đầu tiên lấy ra liền bị ngài nhìn trúng rôi. ” Thọ sửa giày cười nói, “Thời nhà Hán đó, ngài nhìn xem.”

Lâm Vũ cầm lấy xem, hỏi: “Không tồi, bao nhiêu tiền?”

“20 vạn, chỗ đồ này liền đóng gói cho ngài.” Thợ sửa giày ngữ khí lừa gạt nói.

“Không hợp lý, quay hàng. này của anh ngoài con lợn ngọc này ra cũng không Có đồ nào đáng tiền cả, 20 vạn đắt quá.” Lâm Vũ cau mày nói.

“Ông chủ, ngài nói như vậy tôi không có vui, chỗ tôi mặc dù rất nhiều đồ nhái, nhưng cũng có rất nhiều đồ là tự làm mà, tuyệt đối đáng tiền, ngài nhất định được lời chứ không hê tôn thất.” Thợ sửa giày giả vờ không vui nói.

“40 vạn, con lợn ngọc này tôi lấy, những thứ khác không cần.”

“Không được không được.”

Thơ sửa giày vội vàng xua tay từ chối, sau đó cười đề lây lòng anh, | “Ông chủ, không giấu gì anh, vợ tôi Sắp ly hôn với tôi, tôi đang nóng lòng muốn về nhà nên mới đóng gói bán hết đóng đồ này cùng nhau anh nên làm việc tót, lầy hét chúng đi.”

Anh chỉ lấy con lợn ngọc còn bỏ lại đống đồ kia thì những đồ kia sao bán được chỉ đành bị đập nát dưới tay anh ta thôi.

Lâm Vũ làm bộ mặt khó xử nói: “Vậy được thôi… vậy thì 20 vạn, tôi lây hết…”

“Con lợn ngọc này tôi lấy.”

Không đợi Lâm Vũ nói hết, phía sau đột nhiên truyền đên một giọng nói kiêu ngạo. Lâm Vũ quay đâu nhìn thì thấy hai người đàn ông mặc vest đang đi về đên, trong đó có một một thanh niên trông cũng trạc tuổi mình, khuôn mặt tuân tú, trên mặt tràn đầy kiêu ngạo có lễ xuất thân không tâm thường.

Còn người đang ông bên cạnh là người khoảng ba mươi tuôi, mũi bé, mắt bé, toàn thân toát ra vẻ thanh tú, tay cầm một chiếc quạt không ngừng phe phẩy.

Lâm Vũ liếc nhìn chiếc quạt giấy trên tay anh ta, trong lòng giật mình, chiếc quạt giây trong tay người này không đơn giản chẳng trách trời lạnh như vậy còn câm quạt ra phe phây, rÕ rang là đang khoe khoang mà.

Đây là một chiệc quạt giây mạ vàng, phong cảnh trên chiệc quạt giây rât đẹp và sông động, rõ ràng là do tay người vẽ, ít nhật nó cũng có từ thời nhà Minh.