Cực Phẩm Ở Rể

Chương 32




Chương 32: Một Nhóm Bác Sĩ Kính Bái

Bệnh thiếu bạn trai?

Nhóm bác sĩ nghe được cái tên kì lạ như vậy, không khỏi có chút hoài nghi, tò mò nhìn về phía Lâm Vũ, khóe miệng không nhịn được mà nhéch lên một nụ cười.

“Có ý gì?” Emily vẻ mặt không hiểu gì, bản thân còn là lần đầu nghe nói đến cái bệnh này.

“Nếu như đoán không nhằm thì gần đây buổi tối lúc đi ngủ cô thường cảm ngột ngạt, bực dọc, đêm ngủ không say giấc, trong lòng tựa như lửa đốt, đúng không?”

Lâm Vũ giải thích: “Tây y giải thích rằng đó là vì hoóc-môn tuyến sinh dục phóng thích quá mức cho phép, dẫn đến tuyến sinh dục tăng lên, còn trung y lại giải thích rằng đó là tình trạng thiếu hụt âm dương trong gan, thận, cho nên cần phải được phóng thích ham muốn, và kết hợp với thuốc trị liệu.”

“Nói rõ một chút chính là thiếu đàn ông! Buỏi tối khi đi ngủ cần phải tìm một người đàn ông để bầu bạn, tiến hành điều hòa âm dương! Bây giờ thì đã hiểu chưal”

Lâm Vũ bị cô ép đến đường cùng, vốn định uyễn chuyển giải thích cho cô nghe, kết quả cô lại nhất quyết không để cho anh nói.

“Phóc, ha ha ha ha…”

Các bác sĩ có mặt ở đây không nhịn được mà cười to một tiếng.

Tiết Thâm nghe vậy cũng không nhịn được mà che miệng cười thầm, còn không quên liếc Lâm Vũ một cái, thầm mắng một tiếng đồ lưu manh, bảo anh nói rõ ràng một chút, nhưng cũng không đến mức trực tiếp như vậy.

Sắc mặt Emily trong giây lát bị kìm nén đến mức đỏ bừng, ánh mắt trừng xung quanh, tựa như một ngọn đuốc đang bốc cháy, hận không thể ăn sống nuốt tươi Lâm Vũ, tức giận nói: “Anh nói bậy!”

“Tôi không nói bậy.”

Lâm Vũ thu lại nụ cười, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Loại bệnh này của cô đang ở giai đoạn đầu, cũng không có trở ngại gì, thế nhưng nếu như còn tiếp tục không quan tâm thì hậu quả sẽ ngày càng nghiêm trọng, đầu tiên là sẽ dẫn đến rồi loạn suy nghĩ, tinh thần hoảng hốt, tiếp đó sẽ phát triển thành những bệnh về thần kinh như bệnh tâm thần phân liệt.

Emily nghe tới đây không khỏi hít vào một hơi khí lạnh, cô không sao ngờ được, nhu cầu ở phương diện kia lại dồi dào như vậy, vậy mà lại dẫn tới bệnh thần kinh!

“Nếu không tin, bây giờ tôi có thể bắt huyệt mạng môn của cô, khẳng định là vô cùng đau đớn, đây chính là nguồn gốc của bệnh này.”

Căn cứ vào huyệt vị mà Lâm Vũ nói, Emily duỗi tay ấn nhẹ lên huyệt mạng môn sau lưng, cơn đau lập tức ập đến, chạm nhẹ một cái, đau nhức tựa như có một mũi khoan đâm vào.

Sắc mặt cô trong nháy mắt trắng bạch, cuối cũng cô cũng tin lời Lâm Vũ nói, run rây nói: “Vậy tôi… tôi phải làm sao đây?”

“Ban nãy tôi nói rồi, cô mới ở thời kỳ đầu, chỉ cần tìm một người bạn trai thích hợp, sau đó phối hợp với thuốc trị liệu, rất nhanh sẽ khỏi.” Lâm Vũ vừa nói vừa lấy giấy bút kê cho cô một toa thuốc.

Emily theo bản năng ngắng đầu nhìn Lý Hạo Minh, ý muốn nói chính là câu ban nãy của Lâm Vũ có phải thật không.

Lý Hạo Minh gật đầu cười nói: “Nếu như triệu chứng mà Hà lão đệ nói là thật vậy thì cô xác định là đã mắc loại bệnh này, còn về phương thuốc, cô có thể yên tâm, Hà lão đệ không dùng bát kỳ thiết bị máy móc nào cũng có thể nhìn ra bệnh của cô, điều đó có thể thấy rằng y thuật đã đạt tới đỉnh cao.”

Anh một bên nói một bên xúc động, núi này cao núi kia còn cao hơn, Hà lão đệ này không biết là thần thánh phương nào, tuổi còn trẻ mà y thuật lại xuất thần nhập hóa như vậy.

Lý Hạo Minh nói vậy, vẻ mặt Emily đỏ bừng nhận đơn thuốc trong tay Lâm Vũ.

“Emily tiểu thư, xin hỏi bây giờ tôi có thể chữa bệnh cho Bain tiên sinh được chưa?”

Lúc này mà càng kéo dài thời gian, đối với Bain tiên sinh mà nói là vô cùng bắt lợi, cho nên buộc phải nhanh chóng điều trị.

Lần này Emily không ngăn cản nữa, Lâm Vũ quay đầu nhìn Lý Hạo Minh nói: “Lý chủ nhiệm, phiền anh lấy cho tôi một bộ ngân châm qua đây.”

Sau đó Lâm Vũ đi tới trước mặt Bain tiên sinh, bắt mạch cho ông ta, thấy bắp thịt ở cánh tay và trên cổ thi thoảng lại đập một chút, không khỏi nhíu chặt lông mày, lấy ngón tay chạm nhẹ lên trên cánh tay Bain.

“Aa.( Bain vốn không thể nói được đột nhiên giống như bị điện giật mà hét thảm lên hai tiếng, thanh âm khàn khàn mệt mỏi.

“Tình hình của Bain tiên sinh còn nghiêm trọng hơn so với tưởng tượng của tôi.” Sắc mặt Lâm Vũ ngưng trọng.

“Chuyện này là sao?” Lý Hạo Minh nghe đến loại hiện tượng này sắc mặt không khỏi cả kinh, liên tục mất ngủ nhiều ngày, các giác quan nhạy bén hẳn là đã chậm lại, Bain làm sao có thể không giảm mà lại còn tăng được chứ.

Lâm Vũ không nói, sắc mặt nghiêm trọng tiếp tục bắt mạch cho Bain tiên sinh, chậm chạp không nói.

Một nhóm bác sĩ ở một bên sắc mặt không khỏi cung kính, nghiêm túc, và vô cùng hồi hộp, bây giờ Lâm Vũ chính là cứu tinh của bọn họ, nếu như ngay cả Lâm Vũ cũng không chữa được, vậy thì bọn họ hoàn toàn không còn hy vọng gì nữa, bản thân mắt việc đã đành, bảng hiệu luôn được khen là “bệnh viện đệ nhất Giang Nam” của bệnh viện nhân dân Thanh Hải cũng sẽ bị phá hỏng trong tay bọn họ, đây chính là tiếng xáu muôn đời đó.

Sắc mặt Lý Hạo Minh vô cùng khó coi, nếu như Bain xảy Š ra chuyện gì thì danh tiêng đời này của anh nhât định sẽ đi toi.

Sắc mặt vì khẩn trường của Tiết Thắm cũng trở nên trắng bạch, nắm chặt hai tay, âm thầm cầu nguyện Lâm Vũ nhất định có thể chữa khỏi cho Bain.

Toàn bộ đại sảnh lặng ngắt như tờ, mọi người đều không chớp mắt nhìn chằm chằm vào Lâm Vũ, trên trán mò hôi rơi lia lịa, tựa như đang nhìn một ngọn đèn duy nhất trong đêm tối, chỉ sợ nó không cần thận mà tắt mát.

Trên trán Lâm Vũ không khỏi toát ra mồ hôi, sở dĩ lâu như vậy mà anh vẫn không nói chuyện là bởi vì anh đang thử mạch đập của Bain tiên sinh, mạch đập rất quái dị, hơn nữa có thể nói là nó còn không có quy luật nào.

Một loại bệnh, làm sao có thể có hai loại mạch tượng được?

“Tôi biết rồi!”

Trước mắt Lâm Vũ liền sáng ngời, thở phào một hơi, đứng dậy lau mồ hôi trên trán.

Sắc mặt của mọi người trong phòng cũng chấn động, nhìn vẻ mặt tràn đầy vui mừng của Lâm Vũ.

“Hà lão đệ, đã nhìn ra nguyên nhân căn bệnh rồi sao?” Lý Hạo Minh kích động nói.

Lâm Vũ gật đầu, nói: “Ban đầu tôi cho rằng Bain mất ngủ là vì rối loạn thận âm thận dương, suy tim và thận, sau đó tôi phát hiện ra bệnh của ông ấy còn có một nguyên nhân sâu xa nữa, gan ứ trệ không thông, sốt ho có đờm, cho nên mạch tượng mới có chút hôn loạn.”

Nói xong, cô nghiêng đầu nhìn Emily hỏi: “Bain tiên sinh có phải là làm việc đến khuya rồi thường hay uống cà phê đặc không?”

Emily vội vàng lắc đầu, trên mặt đầy kinh ngạc.

“Hơn nữa gần đây áp lực của ông ấy hẳn là tương đối cao, thường phiền muộn không yên, đứng ngồi khó khăn.”

“Phải, phải! Về thành tích kinh doanh tổng bộ bên kia yêu cầu nâng cao lên không ít, Bain tiên sinh vì chuyện này mà ủ rũ cả ngày.” Emily dùng lực gật đầu, kinh ngạc vô cùng, đây là bác sĩ sao? Đây quả thực là nhà tiên tri, dự liệu như thân!

“Vậy là đủ rồi.” Lâm Vũ không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

“Hà lão đệ, có biện pháp nào có thể trị?” Lý Hạo Minh vội vàng hỏi.

Lâm Vũ gật đầu, sau đó lấy một cây châm dài, nhắm ngay huyệt bách hội trên đỉnh đầu Bain, nhẹ nhàng ghim xuống, đuôi kim châm nhẹ nhàng lay động, một làn sương màu xanh biếc xuôi theo kim châm mà đi xuống.

Sau đó Lâm Vũ lại chọn vài cây kim khác nhau nữa đâm vào các huyệt vị của Bain như tai, cổ vv.

Không tới nửa phút, hai mắt Bain lại nhắm nghiền, rất nhanh sau đó có tiếng gáy phát ra, tiếng gáy đó càng lúc càng to, ngày một to, trong chốc lát nó lại vang lên một cách ghê gớm, có thể thấy được lão đã mệt muốn chết rồi.

“Ngủ… ngủ rôi!”

Nhóm bác sĩ đứng một bên run giọng hỏi, vành mắt của rất nhiều người đều có chút ươn ướt.

Emily há to miệng không khỏi kinh ngạc, ánh mắt nhìn Lâm Vũ vừa thẹn vừa xấu hỗ.

Vẻ mặt của Tiết Thắm cũng hết sức ngạc nhiên, có chút không dám tin nhìn Lâm Vũ, trong lòng chấn động không ngừng, bệnh này ông ngoại của cô cũng không trị được, thanh niên này chỉ vài cái châm mà lại có thể trị được?

Lý Hạo Minh vội vàng chạy tới kiểm tra cho Bain, phát hiện ra tất cả các triệu chứng bệnh của ông ta đều đã bình ổn, đúng thực là đang ngủ, sau đó lập tức vỗ tay, toàn bộ phòng cấp cứu yên tĩnh trở lại.

Lý Hạo Minh sắc mặt nghiêm túc tới trước mặt Lâm Vũ, bước ra, sau đó bái một cái thật sâu, run rẩy nói: “Hà thần y, xin hãy nhận của tôi một lạy!”

“Hà thần y, xin hãy nhận của tôi một lạy!”

Lý Hạo Minh cúi bái xong, những người khác cũng lập tức theo sau, cùng kêu lên rồi khom người thật sâu với Lâm Vũ.

“Không được, không được, các vị tiền bối, các anh, quá khen rồi!” Lâm Vũ có chút luống cuống, vội vàng xua tay về phía bọn họ.

Tiết Thám cũng có chút bị kinh hãi, cho dù ông ngoại có là thầy thuốc ở cấp bậc đó đi chăng nữa thì cũng chưa từng được một nhóm bác sĩ kính trọng như bái lạy như vậy bao giờ, cái tên Hà Gia Vinh này, rốt cuộc là thần thánh phương nào vậy.

Lâm Vũ đã viết một toa thuốc trung y giao cho Emily, tỉ mỉ nói cho cô nghe cách dùng phương thuốc đông y đó, trị chứng bệnh này khá là phiền toái, đầu tiên là phải dùng bảy thang, sau khi triệu chứng giảm bót, lại uống thêm năm thang nữa.

Chờ sau khi kết thúc mọi việc, cũng đã là đêm khuya rồi, Lý Hạo Minh đích thân đưa nhóm bác sĩ ra khỏi bệnh viện.

Trước khi đi Lý Hạo Minh không ngừng khuyên Lâm Vũ ra nhập vào bệnh viện của bọn họ.

Lâm Vũ uyễn chuyển từ chối, nói vợ mình gần đây có thể sẽ tới tham gia cuộc sát hạch bác sĩ của bệnh viện nhân dân Thanh Hải.

Anh đây là đang cố ý giúp Giang Nhan, thế nhưng không phải là giúp cô đi cửa sau, bởi vì bài kiểm tra cũng không thể làm giả được, anh rất hoài nghi việc hai năm nay Giang Nhan không thể thi được vào bệnh viện nhân nhân Thanh Hải, có lẽ không phải là vấn đề về năng lực, mà là có người đang có ý gây khó dễ ở phía sau.

Cho nên anh đã nói với Lý Hạo Minh một câu, muốn giúp Giang Nhan dọn vật cản trở này.

Sau khi Lý Hạo Minh hỏi qua tên Giang Nhan liền nhớ kỹ Vào trong lòng.

Dưới sự yêu cầu mãnh liệt của Tiết Thắm, Lâm Vũ ngồi Vào xe của cô vê nhà.

ị Trước khi xuông xe, Tiêt Thâm đưa cho anh một tâm danh thiếp, nói ngày nào đó rảnh sẽ đích thân tới cảm ơn anh.

Lâm Vũ tiện tay đem tắm danh thiếp bỏ vào túi quần, nhìn theo hướng Tiết Thắm rời đi, không khỏi có chút nghỉ ngờ, thầm nghĩ đợi hôm nào có thời gian, nhất định phải bắt mạch cho cô mới được.

“Về rồi à?” Giang Nhan ngòi trên sô pha đang đắp mặt nạ, giọng điệu băng lãnh, nhìn cũng không nhìn anh một cái.

“Ừm.” Lâm Vũ ừm một tiếng, sau đó tới phòng bếp lấy tô mì, bưng ra phòng khách ăn.

Thấy anh không định nói gì, Giang Nhan lại có chút không kìm được, lạnh lùng nói: “Tối nay anh đã đi đâu làm gì?”

“Có một người bạn đã lâu không gặp, gọi tôi qua đó chơi một lát, chỉ uống nên chưa no.”

Bởi vì không tiện đem chuyện ở bệnh viện nói cho cô nghe cho nên Lâm Vũ đành phải nói dối.

Lâm Vũ không ý thức được, trong vô hình anh đã trở thành một kẻ cặn bã miệng đầy lời nói dói!

Thế nhưng cũng bị ngăn cản bởi thân phận của Hà Gia Vinh, nên anh không thể không nói dối.

Giang Nhan thấy anh lại không có ý định muốn nói tiếp nữa, có chút tức giận, cô rất muốn biết Lâm Vũ đã cùng với người bạn nào ra ngoài đi chơi, trong ấn tượng của anh thì đám bạn bè xấu xa đó sớm đã không còn lui tới ĐI rôi, người bạn mới duy nhât là “Lâm Vũ” cũng đã chêt rôi.

Lâm Vũ không nói, cô cũng không hỏi nữa, cô phải thầm nghĩ bản thân mới không hỏi nữa, nếu không sẽ khiến cho Lâm Vũ cho rằng mình đang quan tâm anh ta.

Tối ngày thứ hai Giang Nhan không có ca trực, bởi vì vừa mới phát lương nên tâm tình của cô cũng không tệ, bảo Lâm Vũ ăn cơm nhanh một chút, ăn xong còn cùng cô đến trung tâm mua sắm.

Lý Tố Cẩm và Giang Kính Nhân nghe vậy cũng không khỏi liếc nhìn nhau một cái.

Trong ấn tượng của bọn họ, con gái chưa bao giờ gọi Hà Gia Vinh cùng đi dạo phố bao giờ, hôm nay mặt trời mọc đằng tây sao.

Lâm Vũ cũng không từ chối, ăn cơm xong cũng muốn đi.

“Anh mặc như vậy mắt mặt chết đi được, mau đổi bộ khác đi.” Giang Nhan vừa nói vừa tìm một bộ mới, sau đó ném một bộ quần áo mới từ trong máy giặt ra cho Lâm Vũ.

Khi lái xe tới khu trung tâm mua sắm, sắc mặt Giang Nhan lạnh băng, không nói lời nào, Lâm Vũ cũng không biết sao cô lại đột nhiên không vui, còn cho rằng bên phía phòng khám có chuyện, nhịn không được quan tâm nói: “Sao vậy, gặp phải chuyện gì sao?”

Không đợi Lâm Vũ nói, Giang Nhan đã moi tắm danh thiếp ra vứt lên người Lâm Vũ, giọng điệu không mang theo chút tình cảm nào nói: “Là đi cùng với cô ta?”