Cực Phẩm Ở Rể

Chương 311




Chương 311:

“Ôi trời, ai người 1 nhà với anh ” Hàn Băng trợn mất nhìn, giọng điệu nhức nhôi càng làm cho cô tăng sự nữ tính, “Nói đi, có chuyện muôn hỏi sao?”

“Nếu cô đã đoán được, vậy trực tiếp nói tôi biết, có phải Vi Dự Hằng đôi phó tôi không?” Lâm Vũ mở lời “Không, ông ta khá chính trực, Sẽ không giở thủ đoạn lén lút này.” Hàn Băng lắc đầu.

“Còn có thể là ai?” Lâm Vũ không khỏi giật mình, anh tưởng răng Vi Dự Hằng là người có quyên lực nhất. Về phân người khác, anh thật sự không | nhớ rõ mình đã đắc tội ai, có thể để cho Bì Trạch có thân phận này trực tiếp đến bắt anh, thân phận của người này quả nhiên không thấp.

“Thành thật mà nói, tôi không biết đó là ai. Hôm qua tôi đã kêu người đi điều tra một lần, nhưng đã bị chấm dứt.” Giọng điệu của khí Băng khá bắt lực.

“Cái gì? Ngay cả mọi người cũng không có phát hiện?” Lâm Vũ kinh ngạc.

Phải biết rằng các cuộc điều tra tình báo của Hàn Băng đều không bình thường. Lúc đâu những gì anh làm, Hàn Băng. nắm hết trong lòng bàn tay.

Vậy mà điều tra người này thì không có kết : quả. Điều này cho thấy àn tính của người này hoàn toàn phi thường!

“Nhưng chúng tôi có thê chắc chắn là người này đến từ Kinh thành.”

Hàn Băng nhanh chóng bổ sung.

“Từ Kinh Thành?”

Lâm Vũ lúc này càng cảm thấy khó hiểu. Anh đã xúc phạm người trong Kinh Thành lúc nào?

“Hãy nghĩ kĩ lại, người mà anh đã đắc tội ở Kinh Thành. ” Hàn Băng nhắn mạnh: “Loại rất có quyền lực.”

“Không, tuyệt đối không có.” Lâm Vũ lắc đâu nguây nguậy. Cho rằng mi thân đã đặc tội đên người quyên lực nhất kinh thành có thê là Sở Vân Tỉ.

Tuy Sở Vân Tỉ và anh không ưa nhau. Nhưng còn lâu mới dùng thủ đoạn này nhỉ? Hơn nữa, công ty ở Kinh Thành Sở Vân Tỉ đã trở thành cô đông rôi. Dù gì họ cũng đang hợp tác với nhau. Không thê là ông ta.

“Thật kì lạ. Chẳng lế trong quá trình truy tìm, người của chúng tôi xảy ra vấn đề gì sao? Không thê nào?” Hàn Băng đột nhiên sinh nghỉ, không ai ngăn cản có ngoài những nhân vật lớn ở Kinh Thành. Cũng không có ai, trừ khi có chuyện gì xảy ra với chính người của họ.

“Haiz, mặc kệ, là phúc hay họa mặc nó đi.” Lâm Vũ lắc đầu cười khổ, cũng không thèm nghĩ tới là ai. Dù người bên kia chức có lớn thế nào đi nữa, cũng không có lớn bằng anh.

Lúc này, trong một viện được canh gác nghiêm ngặt ở đầu tại Kinh Thành, một người đàn ông trung niên mặc y phục đen, đeo huy hiệu đỏ đang cần thận giở từng trang tài liệu.

“Cốc cốc cốc… Ngoài cửa đột nhiên có tiêng gõ cửa.

“Vào!”

Vừa dứt giọng, một bóng người nhanh chóng vụt tới, đó là người đàn ông có khuôn mặt vuông, trên tay câm một tập tài liệu màu xanh lam, vẻ mặt vô cùng khó coi.

“Ông. chủ, làm phiền ông rồi. Nhưng có việc khẩn cấp tôi phải báo cáo với ông ngay.”

Người đàn ông mặt vuông rụt cỗ, cần thận nói.

“Chuyện gì?” Người đàn ông trung niên nói với giọng điệu uy nghiêm và không ngâng đâu.

“Hà… Hà Gia Vinh là người của Cục tình báo quân đội…” Người đàn ông mặt vuông thận trọng nói.

“Nhảm nhí, anh ta không thê cùng nào chung một giuộc với Cục Tình báo!” Người đàn ông trung niên cau mày, trâm giọng quát: “Tiêu chuận đánh giá của Cục MI nghiêm khắc đến mức nào? Anh ta không phải quân nhân, làm sao có thê vào Cục Tình báo!”

“Nhưng… chuyện này… đây là sự thật…”

Người đàn ông mặt vuông với vẻ mặt chua xót như vừa nuốt trủng rất nhiều con ruồi. Tâm trạng khó diễn tả, bản thân không hiều nổi, nhưng đây là sự thật.

Và rồi, anh ta đưa tập tài liệu trong tay cho người đàn ông trung niên: “Mời ông xem, đây là hô sơ tôi có từ Cục Tình báo. : “Làm sao có thể?”

Vẻ mặt người đàn ông trung niên đột nhiên thay đôi khi nhìn thây tập tài liệu trên bàn, ông ta võ bàn: “Đây là khi nào?”