Cực Phẩm Ở Rể

Chương 310




CHương 310:

“Tôi yêu cầu anh gửi lời xin lỗi đến thiếu tá Hài”

“Xin lỗi! Phải xin lỗi!”

Bì Trạch vội vã nhanh chóng qua đầu nhìn Lâm Vũ, trên mặt hắn nở nụ cười cùng giọng điệu chân thành: “Thiếu tá Hà, mong anh đừng trách tôi. Tôi lập tức về thẩm tra lại Mã Mãnh, trả lại công đạo cho anh!” “

Bây giờ hắn còn quan tâm gì đến chức Cục trưởng nữa chứ. Mạng sắp mắt rồi. Mấy ông lớn ở Kinh Thành thực sự là tráo trở. Hà Gia Vinh là một sĩ quan của cục tình báo quân đội vậy mà không ai nói với hắn.

Chẳng khác nào đang dụ hắn vào con đường chết.

Lâm Vũ thấy nụ cười còn xấu hơn lúc khóc của hắn, nên xua tay ra hiệu: “Không sao, mong anh điêu tra kỹ lại.

Kỳ thật tôi không có liên hệ gì với Mã gia đó.”

“Vâng! Vâng! Tôi sẽ cố gắng hết sức đề điều tra, cố găng hết sức đề điều tral”

Bì Trạch lau mồ hôi toát trên mặt và gật đầu lia lịa.

“Được rồi, Thiếu tá Hà lên tiếng rồi, các người cút khỏi đây!”

Hàn Băng cau mày nóng nảy chửi rủa: “Mai mốt nhớ đánh bóng kỹ lại mắt chó của mấy người, không phải ai cũng, bắt được! Còn nữa, thân phận của chúng tôi không được phép tiêt lộ một chữ!”

‘Vâng, vâng, thủ trưởng nói chí phải.

Chúng tôi nhất định không nói, tôi cút đây…

Bì Trạch gật đầu đồng ý, vội bảo thược hạ rút vê.

Sau khi lên xe, Bì Trạch dựa vào ghế thở dài nhẹ nhõm một hơi. Suýt chút nữa vì bắt người mà mắt mạng.

Đúng lúc này, điện thoại di động của hắn đột nhiên vang lên. Hắn nhìn vào, thấy Vị Dự Hằng đang gọi, vội vàng kính cần nghe máy.

“Sao rồi, bắt được người chua? Có cân tôi nhờ người tìm thêm gia đình nạn nhân từ kinh thành không? Gia đình có lẽ rõ nhất mâu thuẫn giữa nạn nhân và Hà Gia Vinh.” Vi Dự Hằng quan tâm hỏi.

“Không, không, không, tôi đã kiểm tra rôi. Chỉ là chưa có thời gian đề báo cáo với ông. Hà Gia Vinh bị đổ oan trong vụ án này!” Bì Trạch vội vàng nói. Nói đùa, vì hắn không dám chồng đối Thiếu tá Cục Tình báo. Cho nên nói Hà Gia Vinh đã bị oan.

“Oan sao? Không phải nói Mã Mãnh _ thừa nhận là bị Hà Gia Vinh xúi giục sao?” Vi Dự Hăng đột nhiên lo lãng.

“Đúng là tức thật mà. Tên Mã Mãnh đó đúng là khốn khiếp. Anh ta có tình đồ tội cho bác sĩ Hà nhằm thoát tội.

May là tôi đã nhìn thấu thủ đoạn của tên khốn này, Nếu không đã giam cầm người tốt rồi!” Bì Trạch tức giận nói.

“Lần này anh có chắc mình nói đúng không?” Giọng điệu của Vi Dự Hãng _ nhàn nhạt tức giận. Đây chẳng phải là đang đùa với ông ta sao? Chỉ trong.

mấy canh giờ mà tình tiết lại thay đổi _ nhanh như vậy?

“Đúng vậy, lần này tôi hoàn toàn Biêu chăn, bí thư Vi, Hà Gia Vinh này người tốt, hoàn toàn tốt.” Bì Tre một bên khẳng định, cũng không quên khen ngợi Lâm Vũ.

“Được rồi! Nếu đã kiểm tra xong rồi thì anh xử lý vụ án theo pháp luật!”

Vi Dự Hằng lạnh lùng ngắt lời hắn, sau đó cúp điện thoại, trong nội tâm chửi: “Vô dụng.”

Sau khi Bì Trạch rời đi, Lâm Vũ đặc biệt pha một âm lá ngọc am cho Hàn Băng, cười nói: “Đại tá Hàn, mời uông trà. Đây là trà ngon. Người khác tôi còn không nỡ lấy.”

*“Ò, Hà đại thần y có thể chủ động pha trà cho tôi sao? Tại thật là vinh dự.

Tôi qua chỗ anh rất nhiều lần, nhưng chưa từng nhận được sự đối đãi này.”

Hàn Băng khoái chí trêu chọc anh, sau đó câm tách lên uỗông một ngụm trà.

“Trước đây là trước đây, chăng phải giờ chúng ta là người 1 nhà sao?”

Lâm Vũ cười đặc ý nói, dù sao cũng nhờ ơn người khác, cho nên tự nhiên khắc phải hạ giọng.