Cực Phẩm Ở Rể

Chương 29




Chương 29: Mời Mọc Không Ngừng

“Úi trời, tổng giám đốc Hà, cậu nhận lầm rồi đây mới là con rễ của tôi.”

Giang Kính Nhân vội nhắc nhở anh ta một câu, chỉ vào Lâm Vũ đứng đẳng sau.

“Hả?”

Hà Kim Tường sợ tới mức đứng thẳng lên, lại còn thế nữa, vậy mà gọi nhầm người rồi, thế anh Hà này có giận anh ta không đây?

“Xin… xin lỗi, anh Hà…” Hà Kim Tường nói chuyện lắp bắp.

“Em, gọi em là được rồi, anh Hà.” Lâm Vũ nở nụ cười hiền hòa.

“Được được, em Hà, thật là ngại quá.” Hà Kim Tường vừa nói vừa lại bắt tay với Lâm Vũ.

Lâm Vũ vội vàng đứng dậy nắm chặt tay anh ta, có hơi bí bách, không phải tới tìm bố vợ à, sao lại khách sáo với mình vậy?

“Em Hà à không biết em thấy anh trả em một năm sáu trăn vạn tiền lương có vừa ý không?” Hà Kim Tường có hơi lấy lòng cười nói.

Lương một năm sáu trăm vạn?

Lê Hiếu Thiên và bố mẹ anh ta sợ tới biến sắc, cả mặt kinh hãi nhìn Hà Kim Tường, người này có phải bị ngớ ngắn không, trả một năm sáu trăm vạn cho tên vô dụng?

Anh ta thì làm được gì?

Lâm Vũ cũng ngây mặt ra, không hiểu mà nói: “Anh Hà, anh nói gì thế sao tôi nghe không hiểu?”

Hà Kim Tường cũng sững người, lúc này Giang Kính Nhân mới vội vàng nói: “À, chuyện này, Gia Vinh à, đây là tổng giám đốc của công ty đá quý Hồng Xương, buổi sáng nay đã gọi điện cho bố, nói muốn mời con đảm nhiệm vị trí giám đốc sản phẩm của họ, một tháng chỉ cần làm việc nửa ngày là được, có đúng không, ông chủ Hà?”

“Đúng, đúng!” Hà Kim Tường vội vàng gật đầu.

Lê Hiếu Thiên và bố mẹ anh ta bất giác hít vào một hơi lạnh, thế thì cũng quá thể lắm rồi, sáu trăm vạn mà một tháng đi làm nửa ngày?

Trung bình ra một năm đi làm sáu ngày, một ngày một ngàn vạn?

Hà Kim Tường thì ngược lại cảm thấy rất lời, chỉ cần một năm Lâm Vũ có thể khai phá cho mình hai khối phỉ thúy chất lượng cao nhát thì bản thân đã kiếm bội rồi.

Lâm Vũ còn không biết, trên buổi đấu giá tối ngày hôm qua, anh đã xưng tên ở trong giới châu báu của thành phố Thanh Hải rồi.

Nhưng chỉ nhìn trúng một tảng đá thì là may mắn, trúng được hai tảng mới là thực lực, nhắm được ba tảng thì không thể đơn giản hình dung bằng thực lực và may mắn nữa rồi.

Hơn nữa quan trọng hơn chính là, chất trong ba tảng đá, có thể xanh tới độ nào đều bị Lâm Vũ nói trúng hết cả.

Trong một đêm, trong giới châu báu của toàn thành phố Thanh Hải, đã truyền danh anh vô cùng vi diệu, đồng thời đặt cho anh tên gọi: chỉ đá thành vàng.

Một người lợi hại thế này, dù là cửa hàng trang sức lớn hay nhỏ, công ty trang sức nào cũng đều muốn giành lấy, liên tục trả lương cao mời anh làm có vấn.

Sáng sớm lúc Giang Kính Nhân nghe điện thoại chính là do mấy cửa hàng trang sức này gọi tới, bởi vì phương thức liên lạc của Giang Kính Nhân dễ tìm hơn, hơn nữa cũng dễ nói chuyện, chủ yếu nhát là ông tham tiền.

Nói cách khác, trong lúc mà Lâm Vũ không hề biết gì, bố vợ đã đem bán anh rồi.

Nghe tới việc một ngày được một ngàn vạn tiền lương, mí mắt Lâm Vũ không khỏi giật giật, cảm giác bố vợ có phải hơi quá đáng, chào giá lại còn nâng cao như thế, không hề biết đây là giá cả do Hà Kim Tường chủ động đưa ra.

Hà Kim Tường thấy Lâm Vũ không đáp, bỗng nhiên hơi lo lắng, cho là anh không vừa lòng, vội vàng nói: “Không sao cả, em Hà nếu như em không hài lòng về tiền lương, chúng ta có thể bàn lại, tám trăn vạn, một ngàn vạn cũng được, nếu còn không ổn thì em cứ ra giá.”

Công ty châu báu của Hà Kim Tường ở thành phố Thanh Hải cũng xem như có quy mô trung bình, mấy năm gần đây kinh tế có hơi trì trệ, bởi vì cạnh tranh quá kích liệt, sự xuất hiện của Lâm Vũ khiến cho anh ta giống như bắt được ngọn cỏ cứu mạng trong cơn mưa bão vậy, vì vậy anh ta bát kế thế nào cũng muốn giữ được Lâm Vũ.

“Tôi cảm thấy giá có hơi cao quá, như vậy là thiệt cho anh Hà rồi.” Lâm Vũ có hơi bất lực cười nói.

“Không thiệt, không thiệt! Néu em có gì không vừa ý thì có thể tăng thêm.” Hà Kim Tường khẽ cắn răng, đầu đầy mò hôi lạnh, anh ta nghĩ là Lâm Vũ đang không hài lòng, cố tình nói vậy chế giễu anh ta, anh ta thầm quyết tâm, dù cho táng gia bại sản hôm nay cũng phải giữ được Lâm Vũ.

“Độp độp độp!”

Lúc này ở ngoài cửa lại lần nữa vang lên tiếng gõ cửa, Lý Tô Câm vội vã đi mở cửa.

Một cô gái mặc cả cây đồ công sở, trưng diện rất cần thận đứng ở ngoài cửa, nhìn thấy cũng chỉ tầm ngoài ba mươi, nhưng mỗi hành động đều rất thành thục, tới đã hỏi: “Chào chị, xin hỏi đây là nhà của anh Hà đúng không?”

Vẫn là phụ nữ hiểu phụ nữ, người phụ nữ đầy kinh nghiệm này vừa gọi thì Lý Tố Cầm đã vui vẻ không thôi, gật gù nói phải, lập tức dẫn cô ta vào nhà.

“Chào chú Giang, tôi là Tôn Dung Dung người sáng nay gọi điện cho chú.” Cô gái trưởng thành cười nhẹ nhàng nắm tay Giang Kính Nhân.

Sau khi biết được ai là Lâm Vũ, cô gái trưởng thành vội tới mỉm cười với Lâm Vũ nói: “Anh Hà, nói vậy chắc chú Giang đã nói với anh rồi, tôi là tổng giám đốc nhân sự của tập đoạn Thịnh Thế, công ty chúng tôi là chỉ nhánh bán trang sức lớn nhất Thanh Hải, muốn mời anh làm tổng giám đốc có vấn, không cần phải đến công ty, lương một năm một trăm vạn, sau khi đạt được thành thích, cuối năm cũng sẽ thưởng một trăm vạn.”

Cả nhà ba người của Lê Hiếu Thiên ngồi trên ghé sa lông đã trợn mắt há mồm, trợn mắt nói không thành câu, trời ạ, chỉ có vài năm ngắn ngủi, trên người Hà Gia Vinh đã xảy ra chuyện gì vậy.

Giang Nhan ở bên cạnh cũng khiếp sợ, không tránh khỏi bức bối, lẽ nào vài quyển sách nát ở dưới giường thật sự có thể lợi hại như vậy? Tới bừa một người cũng là một năm một ngàn vạn Nhưng mà bọn họ còn chưa kịp hồi phục tinh thần sau cơn hoảng sợ, ngoài cửa lại vang lên tiếng gõ cửa.

“Anh Hà, chào anh, tôi là cố vấn chủ tịch của công ty trang sức Kim Cách Lệ, đặc biệt tới mời anh đảm nhận vị trí giám đốc cố vấn của chúng tôi…”

“Chào anh Hà, tôi là tập đoàn Vạn Phúc…”

“Chào anh Hà, tôi là công ty trang sức Tam Giang…”

“Chào anh Hà, tôi là công ty trang sức Phúc Lộc Thọ…”

Chỉ thời gian một tiếng ngắn ngủi, phòng khách nhà Giang Kính Nhân dường như đã không còn chỗ để đứng.

Cả nhà Lê Hiếu Thiên cũng vội vàng đứng ra ngoài cửa, gương mặt Lê Hiếu Thiên khó coi như thể vừa nuốt phải ruồi, hơn nữa còn là nuốt phải phân ruồi.

“Ha ha, Gia Vinh đúng là có tiên đồ thật.” Lê Hiếu Thiên cười ha ha nói, vẻ mặt còn khó nhìn hơn khóc.

“Nào có nào có, quá khen rồi, cũng bình thường thôi, thật ra con rễ tôi cũng rất có năng lực, chỉ là đã quen khiêm tốn.” Giang Kính Nhân chắp tay đằng sau, ngực ưỡn rất cao.

Vô cùng phí sức Lâm Vũ mới đuổi hết đám người này đi, anh đồng ý toàn bộ lời mời của bọn họ, thế nhưng yêu cầu số tiền lương mỗi công ty trả cho anh nhất định phải giảm một nửa, hơn nữa không cần hoa hồng.

Còn về tài khoản nhận tiền lương, anh dùng thẻ ngân hàng của Giang Nhan, Giang Nhan hỏi ý anh là thế nào, anh cười híp mắt nói: “Vợ quản tiền là chuyện đương nhiên.”

Bởi vì sợ ở nhà thì sẽ còn có người tìm tới, Lâm Vũ vội vã nhìn cô Tôn đứng ngoài cửa nói: “Cô à, cô không phải muốn tìm ông Tống để khám bệnh sao, bây giờ chúng ta đi.”

Nếu như ông Tống ở Thanh Hải bình thường đều ở lầu hai của Tế Thế Đường, vì vậy không phải gọi điện thoại.

Vừa nghe thấy Lâm Vũ nói vậy, Lê Hiếu Thiên vốn đang tức giận trong lòng lập tức nói ngay: “Hà Gia Vinh, bây giờ anh lợi hại rồi, nhiều công ty chạy tới cửa mời mọc anh như vậy, thế nhưng tìm ông Tống để khám bệnh không phải có tiền là được đâu.”

Tống Minh Huy xem bệnh trước giờ rất bình đẳng, bát kể là quan to người giàu hay là người bình thường, chỉ cần đồng ý xếp hàng, ông đều khám cả hơn nữa tiền xem bệnh đều như nhau, không thấp nhưng không phải rất đắt.

Đương nhiên, phàm là quy tắc đều có ngoại lệ, chỉ có điều với thực lực của Lê Hiếu Thiên còn chưa thể gặp được người có thể khiến ông Tống phá vỡ quy tắc.

Lê Hiếu Thiên vốn định tìm người để đút tiền, để ông Tống phá lệ thế nhưng sau khi bị ông Tống biết được thì từ chối đồng thời cũng không để ý tới anh ta nữa.

Điều này khiến Lê Hiếu Thiên rất tức giận nhưng vì địa vị xã hội của ông Tống cao hơn anh ta nhiều, anh ta cũng chẳng làm gì được người ta.

Bây giờ Lâm Vũ lại nhảy ra nói mình có thể nhờ ông Tống giúp khiến anh ta thấy rất không phục, nói về tiền lương tôi không bằng anh nhưng tôi đường đường là một công chức ở trong ngành trọng điểm của tỉnh, nói về giao thiệp và quan hệ, chẳng lẽ còn không bằng anh sao?

“Hiếu Thiên!”

Chú Lê lạnh lùng trách cứ anh ta một tiếng, bây giờ ấn tượng với Lâm Vũ đã được thay đổi rất lớn, đặc biệt là thái độ cung kính của một đám người vừa nãy đến xin nhận việc, thực khiến ông ta sợ hãi.

“Gia Vinh, không phải chú không tin cháu, chỉ là dù cháu có dẫn chúng ta đi gặp ông thầy thuốc Tống, hôm nay cũng không được rồi, hôm nay là chủ nhật mà.” Chú Lê cười ha ha nói.

“Không sao, chủ nhật vừa hay ông ấy lại rảnh.” Lâm Vũ gật đầu nói.

Nụ cười của chú Lê cứng lại trên mặt lần này ông ta có hơi nghi Lâm Vũ đang mạnh miệng, có khi Lâm Vũ vốn không quen gì ông Tống cả.

Cả cái Lăng An và Thanh Hải làm gì có ai không biết ông thầy Tống có một quy định đấy là chủ nhật không nhận xem bệnh, ngoài trừ ngoại lệ lần trước Tế Thế Đường ở Thanh Hải khai trương, đã mười mấy năm giữ nguyên không đổi, hơn nữa ông Tống ghét nhất người ta quấy rầy ông vào chủ nhật, vì vậy nếu là chủ nhật xưa nay không có ai dám tới nhà.

Lâm Vũ nếu mà quen ông Tống, tuyệt đối không thể không biết chuyện này.

“Sao vậy? Chú Lê không tin cháu?” Lâm Vũ bức bối nói.

“Đúng, đúng là không tin anh. Chủ nhật trước giờ chẳng ai dám làm phiền thầy Tống, anh dựa vào đâu mà đi tìm ông ấy.” Lê Hiếu Thiên lạnh giọng nói.

“Ông Lê à, theo như tôi thấy vẫn nên theo Gia Vinh nhà tôi tới xem thử, biết đâu người ta khám cho thì sao.” Giang Kính Nhân cũng mở miệng khuyên, bây giờ ông đầy sự yêu mến dành cho người con rể này, cho dù Lâm Vũ thật sự ba hoa chích chòe, ông cũng nói đỡ cho.

Nghe Giang Kính Nhân khuyên vậy, cả nhà ba người Lê Hiếu Thiên đều tới Tế Thế Đường với Lâm Vũ.

Bởi vì giờ là chiều, phòng khám Tế Thế Đường không đông người, chỉ có vài ba bác sĩ đang ngồi xem bệnh, không khéo là, hai bác sĩ này đều chưa gặp Lâm Vũ, nên lúc thây Lâm Vũ xong cũng chỉ hé mắt lên không có phản ứng gì lớn cả.

Lê Hiếu Thiên cười đều một tiếng, bác sĩ nhà người ta chẳng phản ứng gì lại anh, xem thử tí anh mắt mặt ra sao.

“Xin chào, xin hỏi Tống lão, thầy thuốc Tống có ở đây không?” Lâm Vũ chẳng còn cách nào ngoài việc đi lên hỏi.

“Không có.” Một bác sĩ nam ở đó nói lạnh như băng trả lời.

“Tôi có việc muốn gặp Tống lão, xin hỏi giờ ông ấy ở trên tầng à2”

“Người muốn gặp ông Tống còn nhiều lắm, anh là ai nào?”

“Ừm… Tôi tên Hà Gia Vinh…”

“Anh thích kêu thì kêu, gọi là Vương lão tử cũng vô ích.”

Bác sĩ nam chau mày không vui nhìn Lâm Vũ một cái, anh ta mới được điều tới Tế Thế Đường Lăng An, vì vậy không biết chuyện Lâm Vũ và Tống lão so tài y.

“Muốn tìm ông Tống xem bệnh, phiền mọi người hẹn trước để xếp hàng.”

Thái độ của bác sĩ nữ còn xem được: “Còn nữa, chủ nhật ông Tống không nhận xem, mời đi về.”

“Gia Vinh, con xem, chú đã nói trước rồi, chúng ta về thôi.”

Chú Lê bất đắc dĩ cười cợt, Lâm Vũ nói phét cũng bình tính thật, khiến cả nhà già trẻ của ông ta đi không công, vốn dĩ buổi chiều còn định đi thăm người thân nữa.

“Ông Lê, ông đừng trách nhé, Gia Vinh nhà tôi cũng là có ý tôt.” Giang Kính Nhân vội vã bảo vệ con rẻ của mình: “Gia Vinh, nếu hôm nay không được chúng ta về trước đi.”

“Chú Lê đừng nóng, con sẽ gọi cho ông Tống để ông ấy xuống đón chúng ta.” Lâm Vũ vừa nói vừa lấy điện thoại ra.

“Ha ha, anh làm tôi cười chết mát, lại còn xuống đón anh?

Hà Gia Vinh, anh có phải không nói phét thì chết không?”

Lê Hiếu Thiên căm ghét lạnh lùng nói, trong lòng vô cùng khó chịu, chẳng qua buổỏi chiều được vài công ty trang sức tới nâng giá thôi sao, còn nghĩ bản thân mình không gì là không thể vậy.