Cực Phẩm Ở Rể

Chương 25




Chương 25

Giang Nhan muốn rời đi, nhưng cô không thể, cũng không muốn trốn tránh nữa. Dù Lâm Vũ có lại mất mặt chăng nữa, cô cũng phải ở đây với anh. Cô muốn Lý Tuấn Dật thấy rõ, cô thà chọn một người vô dụng, chứ nhất định không chọn Lý Tuần Dật.

“Viên này đi, viên này cũng không tệ”.

Lúc này Lâm Vũ đã chọn được một viên đá kích thước vừa phải.

Khi vừa bước vào hội trường, anh đã bị viên đá này thu hút rồi. Linh khí xanh biếc toát ra từ viên đá vô cùng thu hút, tuyệt đối là loại ngọc hàng đầu, vì vậy mới dám nói phách lên.

“Được, người anh em thật có mắt nhìn!”

Đám người lại cười ồ lên một tràng sảng khoái, nhiều người cười đên chảy cả nước mắt.

Bởi vì hòn đá Lâm Vũ chọn thật quá “xuất chúng” rồi!

Chỉ nhìn thấy viên đá này có vỏ màu nâu, chút màu trắng mờ mờ, không có chút hoa văn nào, thậm chí bề mặt còn có chút xỉn màu, hàng phỉ thúy có một câu “thập xuân cửu khoa”, cho nên đơn giản nhìn vẻ bên ngoài của viên đá này mà nói, nó giống như một loại đá thải.

“Gia Vinh, anh thật sự không hiểu sao. Viên đá này nhìn là biết không thể cho ra xanh được.” Thảm Ngọc Huyên lúc nói những lời này, tim đã rỉ máu, hối hận tại sao lúc nấy lại nghe lời Gia Vinh. Anh ta tưởng rằng Lâm Vũ thật sự có nghiên cứu một chút lĩnh vực này, không ngờ lại anh ta lại chọn một viên đá cùi bắp cho vụ cá cược này.

“Gia Vinh, viên đá này là phần đầu của viên đá lúc nãy, không đáng tiền đâu.” Chu Thần thở dài, bất lực nói.

“Vậy quá tốt rồi. Vừa hay tiền của tôi cũng không nhiều, nếu mắc hơn thì phải hỏi vợ của tôi rồi.” Lâm Vũ cười nói.

May là lão già trước khi rời đi đã đưa tắm thẻ ba trăm vạn cho anh.

Đám người lại được một trận cười, hóa ra tên ngốc này còn bị vợ quản.

Với sự kiên quyết của Lâm Vũ, nhân viên đành phải cân đá bán cho Lâm Vũ. Tám trăm mốt cân, tổng cộng tốn chưa đến mười vạn tệ.

“Ây da, Hà Gia Vinh, anh đúng là biết chọn đá đó, hay là chúng ta cùng nhau cắt ra xem xem?” Lý Tuấn Dật đứng bên cạnh mỉa mai, ánh mắt đầy vẻ diễu cọt.

“Được thôi!” Lâm Vũ đồng ý.

Sau đó nhân viên dùng bộ đàm nói vài câu, ngay lập tức có một chiếc xe nâng nhỏ chở một chiếc máy cắt lớn chạy vào, hai người đàn ông to cao chạy qua cố định lại viên đá chuẩn bị cắt.

Mọi người xung quanh đều tràn đầy hứng thú, tất nhiên, điều họ kỳ vọng chính là hai viên đá của Lý Tuần Dật, nghĩ rằng bên trong hai viên đá đó hẳn là đáng chờ đợi lắm.

Một trong những nhân viên cung kính nói: “Lý tổng, anh có muốn vẽ vài đường lên trên không?”

– Lý Tuân Dật câm viên phân, vẽ một đường lên viên đá năm ngàn vạn lúc nãy, nói: “Cắt từ đây đi. Lát nữa cắt xong mà có ngọc, thì đều có thưởng.”

Hai gã to xác gật đầu, căn chỉnh máy cắt ở vạch trắng từng li từng tí rồi bắt đầu cắt đá.

Thờ Một tiếng kêu đỉnh tai nhức óc vang lên, bụi trắng từ lưỡi khoan bắn ra, tạo thành một màn sương trắng, mọi người đều lấy tay che miệng.

Lưỡi cưa càng lúc càng sâu, âm thanh càng lúc càng lớn, một tiêng rắc vang lên, tảng đá tách ra làm hai, hai mảng màu trăng xám hiện ra.

“Hỏng rồi! hỏng rồi! Đám đông không tránh khỏi kinh ngạc, có người thất vọng, có người hả hê.

“Làm sao có thể!” Vẻ mặt Lý Tuấn Dật càng lúc càng xám xịt, lập tức ra lệnh: “Cắt tiếp!”

Các nhân viên vội vàng nhặt hai phiến đá lên và cắt lại, hai phiến đá lớn lại được chia thành bốn, vẫn là màu trắng xám, không có một chút xanh.

Đã cắt tới mức này mà vẫn không có màu xanh, về cơ bản thì viên này coi như bỏ.

“Tiếc quá, viên đá đẹp như vậy mà hóa ra chỉ có một lớp mỏng màu xanh bên ngoài”.

“Lân này lô lớn rôi”.

“May là lúc nãy tôi không đấu theo, chứ không tôi nhảy lầu rÖi..

Thẩm Ngọc Huyên ở bên cạnh thở phào nhẹ nhõm, dơ ngón tay cái lên hướng về phía Lâm Vũ nói: “Gia Vinh, may mà có anh, nếu là tôi, tôi đã đền chết rồi. bố tôi sẽ mắng tôi chết”.

Chu Thần và Giang Nhan cũng ngạc nhiên nhìn Lâm Vũ.

Lúc nãy anh nói qua, viên đá này có giá không vượt qua giá khởi điểm, không ngờ nó thật sự tệ, lớp mỏng màu xanh lá bên ngoài có lấy đi làm đồ trang sức, cũng chỉ đáng mấy trăm vạn.

Sau khi nghe những người xung quanh nhắc nhở, Lý Tuấn Dật mới nhớ ra viên đá chín ngàn vạn của mình, lập tức sai người đi cắt viên khác.

Lần này Lý Tuấn Dật thận trọng hơn, cần thận ven theo phần đỉnh mờ của viên đá nhẹ nhàng vẽ một đường nhỏ, sau đó ra lệnh cho hai nhân viên cắt từ mặt trên của viên đá xuống.

Tiếng máy cắt ầm ầm lại vang lên, lần này máy cắt vừa cắt được vài centimet, một mảng màu xanh lục hiện ra, có một ít bụi xanh lân trong bụi trăng xám.

“Có màu xanh, có màu xanh rồi!” Đám đông lại náo động, nghềnh cổ nhìn vào trong.

Lý Tuần Dật không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Nếu cái này lại hỏng, thì anh ta thật muốn chết rồi. Là hơn một tỷ đó!

: ; mà quan trọng hơn là thê diện! Nêu anh ta nhìn sai, thì mặt mũi cũng chẳng còn nữa.

Nhưng mà, niềm vui ngắn chẳng tày gang, lưỡi máy cắt lại có một màn bụi trắng bay lên, một tiếng rắc lớn, viên đá lại chia làm hai, lại là hai phiến đá xám trắng!

Chỗ ban nãy cắt vào có một mảnh phỉ thúy dài chừng một ngón tay, mà dựa vào màu sắc, thì cũng chỉ là một loại ngọc Du Thanh tầm trung mà thôi.

“Cắt tiếp!” Lý Tuần Dật không bỏ cuộc.

Nhân viên vội vàng cắt mớ đá vụn còn lại theo chỉ dẫn, hai mảnh thành bốn mảnh, bốn mảnh thành tám mảnh, tám mảnh thành mười sáu mảnh, vẫn không có một chút xanh.

Lý Tuấn Dật sắc mặt cũng từ trắng bệch chuyển sang tái nhọt, trán lắm tắm mò hôi lạnh. Bao nhiêu năm qua, anh ta đánh cược cũng thất bại máy lần, nhưng chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày hôm nay, nhất là hai viên đá có bề ngoài tốt như vậy.

Thảm Ngọc Huyên trán cũng lắm tắm mò hôi, vô cùng sợ hãi, nếu lúc nãy người thắng là anh ta, hậu quả thật sự không dám tưởng tượng.

Nhìn thấy khuôn mặt tái nhọt của Lý Tuấn Dật, Giang Nhan thực sự cảm thấy rất nhẹ nhõm, cô nghĩ rằng đó là Thượng đề đang thay cô trừng phạt anh ta.

Đám đông đứng xem cũng bị sốc, đặc biệt là nhà kim hoàn vừa đấu giá với Lý Tuần Dật lúc nãy, thầm cảm kích vì ông ta đã không đấu giá tiếp.

: “Thật không thê tin được, hai viên đá tôt như vậy, lại chỉ có nhiêu đó xanh.”

“Có thể đó là ý trời, làm người, đừng quá kiêu ngạo!”

“Người anh em lúc nãy nói không sai, hai viên này đều hỏng hết, cao nhân!”

Mọi người nghĩ đến Lâm Vũ liền vội vàng xoay người tìm.

Vẻ mặt Lâm Vũ vô cùng bình tĩnh, một chút cũng không kinh ngạc, nói đùa Lý Tuấn Dật: “Lý tổng, sắc mặt anh không cần phải khó coi như vậy, số tiền nhỏ này đối với anh chẳng đáng là bao đúng không?”

“Phí lời! Chỗ tiền này là mốc khỉ gì!” Lý Tuấn Dật sắc mặt trầm xuống, cố gắng làm cho bản thân bình tĩnh, nhưng bàn tay sau lưng lại không ngừng run rầy.

Tuy rằng lỗ hơn một tỷ anh ta có khả năng chịu, nhưng không phải là không có tổn hại, mà quan trọng nhất là anh ta mát thể diện ngay trước mặt Giang Nhan, đồng thời còn bị Lâm Vũ nói trúng.

“Người anh em, mau cắt đá của cậu ra cho mọi người xem đi”.

Thái độ của mọi người đối với Lâm Vũ đã mềm mỏng đi rất nhiều, mặc dù vẫn không tin viên đá này cắt ra có ngọc tốt, nhưng trong ánh mắt đã không còn vẻ mỉa mai như lúc nãy.

“Tiên sinh, xin hỏi anh muốn cắt như thế nào?”

h Ẻ Vì Lâm Vũ là bạn của Chu Thân, nên nhân viên cũng rât khách khí.

“Lau đi!” Lâm Vũ nghĩ ngợi rồi nói.

“Có cần phải lau không vậy? Lau đến nửa đêm mắt! Trực tiếp cắt luôn cho xong”. Đám đông có người không vừa ý kêu lên, lau thật là mất thời gian.

“Gia Vinh, nhìn lớp vỏ này rất dày, cho dù có xanh đi chăng nữa cũng không nhiều. Nếu lau thì rất mất thời gian.” Chu Thần bắt lực cười, cho rằng Lâm Vũ đoán trúng mấy viên đá của Lý Tuấn Dật bị hỏng, chẳng qua chỉ là do Lý Tuấn Dật xui xẻo mà thôi, không liên quan đến năng lực của Lâm Vũ.

“Tôi tin tưởng Gia Vinh, cứ lau đi.” Thẩm Ngọc Huyên đứng bên cạnh Lâm Vũ không chút do dự, thật biết đùa, nếu không phải Lâm Vũ vừa rồi, anh ta sẽ lỗ đến mây xanh mắt, bố anh ta có thể đánh anh ta chết mắt.

Cho nên bây giờ anh ta đối với Lâm Vũ hoàn toàn nghe lời, cho dù Lâm Vũ nói Lục Đế Vương có thể lấy ra từ bàn này, anh ta cũng tin sái cổ.

Trước sự kiên định của Lâm Vũ, các nhân viên đành phải lau theo yêu cầu.

bon Tiếng máy cắt lại một lần nữa vang lên. Lưỡi cắt quay nhanh, bụi trắng cũng bay lên, nhưng rất nhanh sau đó bụi trắng liền biến thành bụi xanh.

% “Trời ơi, ra rôi, ra rôi, có xanh rôi!”

Đám người xem há hốc miệng, rất nhiều người lập tức tụ tập lại nhìn chằm chằm viên đá.

“Đầy xanh luôn! Trời ơi, thật sự là ngọc Lục Đế Vương rôi.”

“Tăng vọt rồi! Thần kỳ!”

“Nhãn quang cũng quá đỉnh rồi! Nói Lục Đề Vương liền có Lục Đề Vương!”

“Cao nhân, trời đất, cao nhân đó! Đại ca, nhận tôi làm đồ đệ đi!”

Đám người càng lúc càng đông, bọn họ cũng càng thêm sôi sục, rất nhiều người đã đến lấy lòng Lâm Vũ và trao danh thiếp.

Rất hiếm khi mới được đụng vào loại ngọc cao cấp như vậy, nhân viên cũng lau hết sức cần thận. Sau khi lau xong liền bỏ vào một thau nước. Lục Đề Vương đại cấp bây giờ ở trước mắt mọi người, chỉ thấy một màu xanh ngắt rất đậm, lại còn bóng nhãn, vô cùng bắt mắt.

Cả hội trường đều ngắm nhìn không rời trong một lúc.

Giang Nhan cũng tràn đầy kinh ngạc, trong mắt đầy bất ngờ nhìn Lâm Vũ, nói liên tục hai ba lần, đây, đây vẫn là may mắn sao?

Lý Tuấn Dật ở bên cạnh giận dữ ngút trời, sắc mặt xanh mét, âm u lạnh lẽo cực điểm, bởi vì tức giận mà toàn thân đêu run lên.

Không thể, không thể nào, làm sao nhãn quang của tên vô dụng này có thể chính xác như vậy! Nhất định phải có trò quỷ quyệt! Nhất định!

Anh ta cảm thấy phổi mình như muốn nỗ tung, hít một hơi cũng tràn đầy đau đớn.

“Người anh em, người anh em, tôi trả ba ngàn vạn mua viên đá của cậu!” Một nhà kim hoàn giàu có liền chạy đến ra giá.

“Người anh em, tôi trả bốn ngàn vạn!” Nhà kim hoàn ban đầu ra giá với Lý Tuấn Dật cũng chạy đến.

“Gia Vinh, viên đá này là của tôi, nhất định phải bán cho tôi!” Thẩm Ngọc Huyên kích động nắm lấy cánh tay Lâm Vũ. Phát rồi! Lần này nhất định phát rồi! Chỉ cần Lâm Vũ đưa viên đá này cho anh ta, thì anh ta nhất định sẽ được nở mặt nở mày trước bồ và cả gia tộc này rồi!

“Được. Ba ngàn vạn, giao cho anh”. Lâm Vũ cười đáp lời, đồng thời xin lỗi hai nhà hoàn kim vừa ra giá.

“Không được. Năm ngàn vạn. Tôi không thể để anh thiệt thòi.” Thẩm Ngọc Huyên kiên định.

“Tôi không thiệt. Ba ngàn vạn là đủ rồi. Anh làm ra đồ trang sức bằng ngọc, nhớ giữ lại cho tôi mấy cái đẹp.”

Lâm Vũ cười nói. Anh định dữ lại một ít trang sức để dự phòng.

“Không thành vấn đề.” Thẳm Ngọc Huyên vội vàng đồng ý, sai người đem Lục Đề Vương đi.

P Lâm Vũ tôi nay có thê nói là đã khiên mọi người kinh ngạc, lập tức trở thành người nổi tiếng trong hội trường, tất cả đều túm tụm lại xin anh chỉ điểm giúp.

Lâm Vũ cũng hào phóng, giúp mọi người xem số đá còn lại.

Lúc này Lý Tuấn Dật ở phía sau mọi người, nhìn Lâm Vũ với vẻ mặt u ám, sau đó khóe miệng nhéch lên một tia giễu cợt.

Giang Nhan lúc này vẫn chưa hoàn hồn sau cú sốc, điện thoại đột nhiên rung, cô mới tỉnh táo lại, cúi đầu nhìn, sắc mặt liền thay đổi, cô ngắng đầu lên muốn gọi Lâm Vũ, kết quả là Lâm Vũ đang bị mọi người vây quanh, cô do dự một lát, sau đó xoay người rời khỏi hội trường.

Lâm Vũ và Thảm Ngọc Huyên đang sôi nổi thảo luận về viên đá với mọi người thì lúc này, một quản lý sảnh của khách sạn đột nhiên đi tới và kéo Thẫm Ngọc Huyên từ trong đám đông ra một góc.

“Có chuyện gì? Thần thần bí bí vậy?” Thảm Ngọc Huyên khó hiểu nói.

Vì thường xuyên đến ăn nên anh ta biết rất rõ người quản lý này.

“Thẩm đại thiếu, để tôi cho anh xem cái này. Nếu anh xem xong rồi thì cho tôi một chút tiền típ là được.” Tay quản lý sảnh đột nhiên nở một nụ cười hèn hạ.

Sau đó, anh ta lấy điện thoại ra và phát cho Thẩm Ngọc Huyên xem một đoạn video.

“A… nhẹ chút… a…”

“Em gái nhỏ, em có muốn tôi không?”

Nhìn thấy hình ảnh trên video, Thảm Ngọc Huyên há miệng kinh ngạc.

Đoạn video quay lén trong nhà vệ sinh, chỉ thấy một nam một nữ quần áo xộc xệch ôm nhau trên bồn vệ sinh chuyển động dữ dội.

Những chuyện này là bình thường, nhưng điều khiến Thẩm Ngọc Huyên ngạc nhiên đó chính là người phụ nữ trong đây là vợ của Lý Tuần Dật, Thảm Ngải Gia!

Thảo nào vừa rồi cô ta không có mặt ở đó khi viên đá được đấu giá, hóa ra là vào toilet hẹn tình nhân.

“Tiểu tử nhà cậu, cậu quay khi nào đây?” Thẩm Ngọc Huyên lập tức vui mừng bá cổ quản lý sảnh.

“Hê hê, lúc tôi chạy vào nhà vệ sinh trên lầu bốn thì gặp phải, tiện tay quay lại. Tôi vừa nhìn là nhận ra đây là vợ của người lúc nãy đụng độ với cậu, nên tôi mang nó đến cho cậu.” Quản lý sảnh nịnh bợ.

“Tiểu tử nhà cậu thật không tồi, không uỗổng công ta chiếu cố cho cậu.” Thảm Ngọc Huyên vỗ vỗ lưng anh ta nói nhỏ “Chưa cho người khác xem đúng không?”

Tên quản lý sảnh lắc đầu nói không.

Thẩm Ngọc Huyên nhìn xung quanh, thấy không có ai chú Ề ý, liên hạ giọng nói: “Tôi cho cậu năm mươi vạn đề mua lại đoạn video này, nhưng chúng ta không thể một mình thưởng thức một chuyện vui. Như vậy đi, sau khi cuộc đấu giá kết thúc, Lý Tuấn Dật không phải sẽ lên đại diện phát biểu sao? Nhất định sẽ dùng đến màn hình LED. Cậu nhân cơ hội anh ta nói, đem chiếu video này lên, khuấy động bầu không khí!”

Mánh này đỉnh quá rồi!

Thẩm Ngọc Huyên cảm thấy mình chính là một thiên tài!

“Thẩm đại thiếu, như, như vậy không ổn. Tôi sẽ bị đuổi việc mát.” Tên quản lý sảnh mặt đầy khó xử.

“Không sao, nếu như đuổi rồi thì anh tới chỗ tôi làm, tôi sẽ trả cho anh tiền lương một năm trăm vạn, thế nào?”

“Được, được! Vì Thẩm đại thiếu, tôi dù có lên núi đao xuống biển lửa, cũng nhất định sẽ hoàn thành!” Quản lý sảnh gật đầu liên tục.

Sau khi giao dịch xong, Thẩm Ngọc Huyên mãn nguyện quay lại chỗ Lâm Vũ, nháy mắt với Lâm Vũ, cười nói: “Một lát nữa tôi sẽ tặng cho anh một món quà lớn!”

Cùng lúc đó, Giang Nhan đã đi xuống sảnh trống ở tầng năm. Đứng trong hội trường là một người đàn ông mặc vest với ly rượu đỏ trên tay, đang quay lưng về phía cửa, đó chính là Lý Tuần Dật…

“Em quả nhiên sẽ đến, xem ra em vẫn còn tình cảm với anh.” Lý Tuân Dật nhàn nhạt nói.

“Anh sai rồi, tôi tới đây để cắt đứt với anh!” Giang Nhan ` lạnh giọng, từ trong túi xách lây ra một đôi bông tai, ném về phía Lý Tuần Dật, lạnh lùng nói: “Thứ anh muốn, trả lại cho anh. Từ nay không ai nợ ai nữa!”

“Nhan Nhan!”

Lý Tuấn Dật nhanh chóng chạy tới nắm lấy tay Giang Nhan cầu xin: “Xin em đó, cho anh thêm một cơ hội được không? Chỉ cần em gật đầu, anh sẽ lập tức ly hôn với Thẩm Ngải Gia. Anh bằng lòng cưới em. Anh nói rồi, anh muốn cả đời này chăm sóc em…”

“Cát ngay những lời nói dối đạo đức giả đi!”

Giang Nhan đột nhiên quay người hét lên, đôi mắt long lanh đầy nước mắt: “Lý Tuấn Dật, lời nói của anh chỉ có thể lừa tôi một lúc, nhưng không thể lừa tôi cả đời.”

Lý Tuấn Dật cúi đầu, tay nắm chặt, giường như vô cùng đau đớn, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, rồi bỗng bắt đầu tự tát mình: “Anh đáng chết, anh đáng chết!”

“Lại là một màn khác? Tém tém lại đi.”

Giang Nhan chế nhạo nói: “Hà Gia Vinh là người vô dụng, nhưng đáng tin cậy hơn nhiều so với anh! Nếu anh là đàn ông, đừng đến làm phiền tôi nữa!”

“Được rồi, anh hứa với eml”

Lý Tuấn Dật nắm lấy tay Giang Nhan, vô cùng đau lòng nói: “Uống xong ly rượu này, từ nay về sau, anh sẽ không bao giờ làm phiền em nữa”.

Nói rồi anh ta cầm lấy hai ly rượu trên bàn, ngắng đầu , b b uông cạn một ly, đôi mắt nhăm chặt, nước mắt chảy xuống, dáng vẻ vô cùng thê lương.

Giang Nhan cũng nhận lấy rượu, ngắng đầu uống cạn, sau đó ném ly xuống đất, lạnh lùng nói: “Hy vọng anh nói được làm được!”

Sau đó cô xoay người bước ra ngoài, nhưng mới đi được hai bước chân đã mềm nhữn ngã xuống sàn, toàn thân không còn chút sức lực, cố gắng thế nào cũng không đứng dậy được.

Cô còn nhận ra rằng cơ thể không ngừng cảm thấy rạo rực, hơi thở cũng trở nên gấp gáp.

“Đi? Em muốn đâu vậy?”

Gương mặt đau đớn thống khổ của Lý Tuấn Dật đột nhiên nở nụ cười đắc ý, hắn ngồi xuống, nhẹ nhàng vuốt ve mặt Giang Nhan: “Gương mặt cô thật sự là càng ngày càng đẹp.”

“Đồ… đồ khốn nạn…” Giang Nhan thậm chí đến nói cũng không còn sức, hơi thở yếu ớt, nhưng ý thức lại rất rõ ràng.

Đây là loại thuốc đặc biệt mà Lý Tuần Dật mang từ nước ngoài về, chỉ để dùng cho hôm nay. Anh ta muốn có được Giang Nhan, mà còn muốn Giang Nhan tỉnh táo chứng kiến toàn bộ quá trình.

“Nào, bảo bối, mau giải quyết xong nào, anh còn phải làm đại diện phát biểu nữa”.

Nói xong, Lý Tuấn Dật ôm Giang Nhan đặt lên chiếc bàn tròn lớn bên cạnh.

Anh ta đã dặn dò những tên phục vụ phía ngoài trước rồi, tuyệt đối sẽ không có ai làm phiền bọn họ.

Lúc này, Giang Nhan đang mặc một chiếc váy đuôi cá dài, tôn lên những đường cong cơ thể của cô một cách hoàn hảo. Dưới tác dụng của thuốc, thân thể cô rạo rực, khuôn mặt đỏ bừng, toàn thân không ngừng vặn vẹo, không tự chủ được phát ra tiếng kêu khẽ, như một trái đào chín đang chờ được hái xuống.

Những thứ diễn ra trước mắt giống như một liều thuốc, Lý Tuấn Dật toàn thân rạo rực vì bị kích thích, hơi thở gấp gáp, anh nhìn chằm chằm vào đôi chân trắng nõn và mềm mại của Giang Nhan trong đôi giày cao gót màu kem, tay run run nóng lòng muốn cởi áo của mình.