Cực Phẩm Ở Rể

Chương 238




Chương 238:

 

“Ủng… ung thư?”

 

Thân mình Trịnh Thế Phàm đột nhiên run lên, thiếu chút nữa từ trên giường ngã xuống đắt, sắc mặt nháy mắt trắng bệch.

 

Anh trước giờ trăm triệu không nghĩ tới chị mình sẽ mắc bệnh nan y.

 

“Ông trời không có mắt, loại bệnh này đáng lẽ phải bị trên người tôi!” Vệ Công Huân có nén đau lòng từng con, tràn đầy đau lòng nhìn Trịnh Vân Hà.

 

“Bệnh viện nói thế nào?”

 

Một lúc lâu sau Trịnh Thế Phàm mới từ trong chấn động phục hồi tinh thần, hốc mắt ẩm ướt hỏi Vệ Công Huân: “Viện trưởng Tàng đã giúp chuyên gia phẫu thuật nỏi tiếng của Hiệp hội y tế Châu Mỹ, tỉ lệ sống sót sau phẫu thuật có thể đạt tới 70%.” Vệ Công Huân có phần thở phào nhẹ nhõm nói, cũng may bệnh của vợ ông vẫn còn có hy vọng.

 

“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi…”

 

Trịnh Thế Phàm nhẹ nhàng thở ra, sau đó hỏi Vệ Công Huân: “Anh rể, tuy ung thư Trung y không nhất định có thể trị, nhưng em vẫn đề nghị để Tiểu Hà đến xem xem.”

 

“Không cần thiết, Tiểu Hà cũng không biết giải phẫu. Hiện giờ tình trạng này, ngoại trừ nhanh chóng cắt bỏ ổ bệnh thì căn bản không có biện pháp khác.”

 

Vệ Công Huân lắc lắc đầu, có chút bát đắc dĩ nói.

 

“Con không muốn! Con phải đi tìm anh ta, con mới không tin tên mập chết tiệt kia đâu!”

 

Vệ Tuyết Ngưng đột nhiên dẫu miệng, lau nước mắt trên mặt, chạy nhanh ra ngoài.

 

Trong Hồi Sinh Đường, Lâm Vũ mới từ quảng trường Hội Cổ quay về, đem ô thu lại, rung rung cán ô vẫy nước trên đó, đi đến cửa cười nói với máy bệnh nhân: “Trời mưa thật không nhỏ.”

 

Tiếng anh vừa dứt liền thấy một bóng dáng nhanh chóng chạy tới Hồi Sinh Đường, một đầu đâm vào ngực anh, chính là Vệ Tuyết Ngưng toàn thân ướt đẫm, trên mặt đã phân không ra là nước mưa hay là nước mắt. Cô ôm chặt lấy Lâm Vũ, khóc rống nói: “Hà Gia Vinh, tôi sắp không còn mẹ…”

 

Vệ Tuyết Ngưng khóc bát lực và thương tâm như một đứa trẻ lạc đường.

 

Lâm Vũ không khỏi sửng sốt, trong ấn tượng anh còn chưa từng tháy Vệ gia đại tiểu thư không sợ trời không sợ đất có một thời điểm yếu ớt như vậy.

 

“Đừng có gấp, từ từ nói.”

 

Lâm Vũ ôm lấy cô, nhẹ nhàng vỗ về lưng cô, ôn nhu nói tựa như dỗ trẻ con.

 

Vệ Tuyết Ngưng được Lâm Vũ dỗ dành như vậy, trong lòng tức khắc xuất hiện một cảm giác an toàn, dường như: trong mưa gió ôm lấy một chỗ dựa vững chắc.

 

Chờ cảm xúc của cô ổn định lại, Lâm Vũ tìm ra một bộ quần áo của mình để cô thay. Tuy mặc vào có chút lớn, nhưng thoạt nhìn rất đáng yêu, hoàn toàn bất đồng với phong cách cảnh phục ông cụ non hàng ngày của cô.

 

Sau khi Vệ Tuyết Ngưng đem tình huống của mẹ thuật lại cho Lâm Vũ, anh không khỏi nhăn mày lại.

 

“Như thế nào, lưu manh thối, đến anh cũng không cứu được mẹ tôi sao?” Vệ Tuyết Ngưng vừa thấy vẻ mặt của Lâm Vũ thì bẹp miệng, thương tâm đến lại muốn rơi lệ.

 

“Tôi không dám đảm bảo, chỉ có thẻ tận lực, cần phải nhìn xem bệnh tình của dì rồi lại nói.” Lâm Vũ cần thận nói.

 

Bệnh này chính là ung thư đấy, năm loại bệnh nan y trên thế giới, anh cũng không dám đảm bảo có thể chữa khỏi.

 

Trong trung y, ung thư thuộc về “Ung độc”, là một trong *Ngũ phát” của Trung y, cũng là loại bệnh mà từ xưa đến nay làm mọi người học Trung y đều vô cùng đau đầu.

 

“Vậy nhanh đi thôi, bọn họ nói bệnh của mẹ tôi hiện tại đã lan rộng ra, còn chưa tới thời kỳ cuối, vẫn còn hi vọng có thể cứu chữa.”

 

Vệ Tuyết Ngưng vội vàng túm chặt lấy cánh tay Lâm Vũ: “Bọn họ có thể trị, anh khẳng định cũng có thể trị.”

 

“Tôi cũng không dám đảm bảo.” Lâm Vũ cười khổ lắc lắc đầu, tiếp đó lấy hòm thuốc của mình rồi đi theo Vệ Tuyết Ngưng đến bệnh viện nhân dân Thanh Hải.

 

“Gia Vinh?”

 

Lúc này bên ngoài phòng bệnh, Trịnh Thế Phàm, Vệ Công Huân cùng viện trưởng Tàng, viện phó Tuân đang thảo luận bệnh tình của Trịnh Vân Hà. Sau khi nhìn thấy Lâm Vũ thì Vệ Công Huân có chút ngoài ý muốn, không ngờ nha đầu này thật sự gọi Lâm Vũ tới.

 

“Hà lão đệ, lâu ngày không gặp.” Trịnh Thế Phàm cười nói.

 

*Vị này chính là thần y Hà Gia Vinh?” Vẻ mặt tươi cười của Tàng Địch An độ nhiên biến mắt, trong mắt hiện lên một tia âm lãnh.

 

Ông ta cùng Lâm Vũ có thể nói là oán hận chất chứa đã lâu, vừa nhớ tới chuyện lần trước Lâm Vũ hại ông ta thua bạc, ông ta liền hận đến ngứa răng.

 

“Nói vậy vị này chính là viện trưởng Tàng?” Lâm Vũ cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Tàng Địch An, quét mắt nhìn thẻ căn cước trước ngực ông ta, trên mặt hiện lên một nụ cười không nóng không lạnh.

 

Quả nhiên, nhìn từ tướng mạo, từ trong xương cốt người này liền lộ ra một cỗ tham lam.

 

“Hà tiên sinh, hạnh ngộ.”

 

Tàng Địch An chủ động vươn tay bắt tay Lâm Vũ, nhướng mày nói: “Bệnh viện chúng tôi thuần túy là về Tây y, cùng Trung y không liên quan chút nào, không biết cậu tới đây là?”

 

Lời này của ông ta ý tứ thực rõ ràng, bệnh viện Tây y chúng tôi không chào đón Hà Gia Vinh cậu.