Cực Phẩm Ở Rể

Chương 152




Chương 152:

 

Lâm Vũ nhanh chóng đứng dậy, không quan tâm đến lư hương nữa, cười ha ha gọi bọn họ vào phòng.

 

Buổi tối Lâm Vũ gọi một ít món ăn, một nhóm người ở y quán cùng ăn bữa cơm. Sau cùng Diệp Thanh My và Tôn Thiên Thiên cùng rời đi.

 

Trước khi đi Lâm Vũ giao cho Tôn Thiên Thiên một chùm chìa khóa, dặn dò cô thời gian đi làm.

 

Sau khi từ y quán đi ra Lâm Vũ liền trực tiếp về nhà, lấy ra hai cái mặt dây chuyền ngọc bích rồi quay lại y quán.

 

Đây là mặt dây chuyền ngọc lần trước Thảm Ngọc Hiên đưa cho anh. Tuy không lớn nhưng sau khi được anh thêm Thanh Mynh quyết thì vẫn có hiệu quả trừ tà tiêu tai vô cùng tốt.

 

“Lệ đại ca, này, tặng anh hai cái mặt dây. chuyền ngọc.”

 

Lệ Chấn Sinh lúc này đang thu dọn phòng, nhìn thấy đồ vật trong tay Lâm Vũ thì nhanh chóng xua tay nói: “Cái này sao được, đồ vật quý trọng như vậy tôi không thể nhận.”

 

“Sao mà không thể nhận, đến, anh cùng Giai Giai mỗi người một cái, giữ bình an, tốt lành thuận lợi.” Lâm Vũ nhanh chóng đem dây chuyền ngọc nhé vào tay anh ta.

 

“Vậy được, cái của Giai Giai tôi giữ lại, tôi thì thôi đi. Một tên đàn ông mang theo dây chuyền ngọc, rất nữ tính, trông ra cái gì chứ.” Lệ Chắn Sinh có chút khó xử nói.

 

Lâm Vũ nhịn không được bị câu này của anh ta chọc cười.

 

Lệ Chấn Sinh cao lớn thô kệch, trên cổ đeo thứ này quả thật có chút không quá hài hòa.

 

“Không đeo được thì bỏ vào túi cũng tốt.” Lâm Vũ cười nói.

 

Chỉ cần có mặt dây chuyền ngọc này thì tà khí mà cái lư hương bên ngoài kia dẫn đến cũng vô pháp làm tổn thương đến Lệ Chấn Sinh.

 

Sở dĩ hôm nay Lâm Vũ không động vào cái lư hương kia là vì tránh đả thảo kinh xà. Anh muốn đem người đứng sau sai khiến lôi ra ánh sáng.

 

Tuy phía sau y quán không lắp đặt máy giám sát, nhưng anh biết cho dù có đối phương cũng có biện pháp ứng đối.

 

Nhưng để chắc chắn hơn thì về sau vẫn là lắp đặt một cái mới tốt.

 

Sau khi ra khỏi y quán, Lâm Vũ trực tiếp đến bệnh viện nhân dân Thanh Hải.

 

Tối nay Giang Nhan có một ca phẫu thuật phải làm, tan làm có chút muộn. Lâm Vũ không yên tâm nên qua đó đón cô.

 

“Chị à chị không lạnh sao?”

 

Khi Giang Nhan ra ngoài, Lâm Vũ thấy cô mang tắt đen tơ tằm và giày cao gót, nhịn không được mà hỏi.

 

Hiện giờ vừa qua tết Thanh Mynh, buổi tối vẫn rất lạnh, đặc biệt là vừa có một cơn mưa nhỏ.

 

Trên thực tế trước tết Thanh Mynh trên đường lớn đã đầy người mặc váy ngắn quần tất làm dáng. Dù sao yêu cái đẹp là thiên tính của phụ nữ, Giang Nhan cũng không ngoại lệ.

 

“Không lạnh!” Giang Nhan lạnh lùng nói, nhưng thân thể không chịu được mà rùng mình một cái.

 

“Tôi cũng không lạnh.” Lâm Vũ cố ý quấn chiếc áo khoác lông vũ trên người mình. Hôm nay hạ nhiệt, đây là anh đặc biệt tìm trong tủ quần áo ra đấy.

 

Giang Nhan biết anh đang cố ý khoe khoang với mình, hung hăng trừng anh một cái.

 

Bởi vì Giang Nhan không lái xe, hai người liền bắt taxi về nhà. Vừa đến dưới lầu, trời ngay lập tức đỏ mưa lớn.

 

Lâm Vũ thấy thế nhanh chóng đem áo khoác lông cởi xuống bao lên người Giang Nhan, chính mình xuống xe trước, sau đó dùng tư thế ôm công chúa bế Giang Nhan lên, nhanh chóng chạy vào hành lang.

 

Giang Nhan là lần đầu tiên bị “Hà Gia Vinh” ôm như vậy, cả người dán sát vào lồng ngực căng tràn ấm áp của anh, tim không nhịn được đập thình thịch.

 

“Giang Nhan, tôi đẹp trai không?”

 

Lâm Vũ tranh công nói.

 

“Đẹp trai cái mông, giày của tôi đều rơi rồi!” Giang Nhan tức giận nói.

 

Lâm Vũ nghiêng đầu nhìn, quả nhiên ở vũng nước bên ngoài có một chiếc giày rơi ở đó.

 

“Ngại quá, để tôi nhặt về cho cô.” Lâm Vũ để Giang Nhan xuống, sau đó chạy ra ngoài đem giày nhặt về.

 

Bởi vì trời mưa, trong nhà cực kỳ âm lãnh. Buổi tối khi đi ngủ Lâm Vũ nhịn không được chen đến bên cạnh Giang Nhan.

 

Hiện giờ anh ta đã vô sỉ đến mức ngày nào cũng mặt dày.

 

mày dạn mà chạy lên giường ngủ. Bởi vì giường của Giang Nhan quả thật so với sàn nhà thoải mái hơn rất nhiều, thân thể của Giang Nhan cũng ấm áp mềm mại hơn vách tường lạnh băng nhiều lắm.

 

“Ép chết tôi rồi, anh chen cái gì mà chen.” Giang Nhan bực mình đầy anh một cái.

 

“Lạnh quá chị à.” Lâm Vũ phản ứng theo bản năng mà kéo kéo chăn.

 

*Da mặt anh dày như thế mà còn lạnh à.” Giang Nhan hừ một tiếng.

 

“Chị Giang, chân chị thật lạnh, em giúp chị ủ ám nha.” Lâm Vũ dùng chân mình cọ sát vào chân Giang Nhan, phát hiện chân của cô có chút lạnh băng.

 

“Không cần.”

 

“Đến đi mài”

 

Lâm Vũ không chịu mà kéo chân cô đặt lên trên người mình, sau đó dùng tay xoa nắn và ma sát bàn chân Giang Nhan.

 

“Không cần đâu…”

 

Giang Nhan bị anh chạm vào mà trong lòng ngứa ngáy, huyết dịch toàn thân như đều gia tốc, đặc biệt là đùi cô lúc này đang để ở nơi tư mật của anh ta.