Cực Phẩm Ở Rể

Chương 15




Chương 15: Cao Thủ So Chiêu

Bị mọi người chỉ trích như vậy nhưng Lâm Vũ vẫn rất bình tĩnh, anh lên tiếng giải thích: “Đúng là thêm đại hoàng sẽ khiến đơn thuốc nặng hơn một chút, nhưng bệnh của người này phải có đại hoàng mới chữa khỏi. Đơn thuốc của anh phù hợp để làm ấm dương long đờm, khó mà trị khỏi bệnh. Thêm đại hoàng để tiêu đờm là có thể chữa khỏi rồi.”

“Buồn cười, bệnh của người này dương khí quá nặng, uống nhằm thuốc nên âm khí bị kìm hãm, lá lách bị thương dẫn tới khí trệ ứ đọng gây ra triệu chứng đầy bụng đau đớn.” Ban đầu Tống Chinh bắt mạch khá kỹ nên anh ta cho rằng mình sẽ không xem nhằm.

“Anh nói không sai.”

Lâm Vũ gật gù, trong lòng Tống Chinh không khỏi có chút tự đắc.

Nhưng Lâm Vũ lại nói tiếp: “Nhưng đầy hơi đau bụng cũng có nặng có nhẹ, vị đại ca này lần nào cũng bị đau tới mức tỉnh dậy, có lẽ là rất nghiêm trọng phải không?”

“Vô cùng nghiêm trọng, giống như có người dùng gậy đâm vào bụng tôi vậy.” Người bệnh vội gật đầu.

“Vừa rồi khi bắt mạch cho người này tôi thấy mạch tượng ổn định, nhưng bệnh không thuyên giảm, doanh vệ mâu thuẫn.

Nếu tôi đoán không lầm thì có thể anh đây đã từng dùng phương thuốc này.” Nói rồi Lâm Vũ đẩy đơn thuốc mà Tống Chinh viết tới trước mặt người bệnh.

Người bệnh xem qua đơn thuốc rồi sáng mắt lên, vội nói: “Không sai, chính là đơn thuốc này. Tôi đã uống hơn một tuần mà không thấy hiệu quả, hôm nay nghe Tế Thế Đường khai trương nên mới tới đây.”

Sắc mặt Tống Chinh lập tức thay đổi. Không thể nào, vì sợ có sai sót cho nên anh ta đã bắt mạch lâu hơn một chút.

Mọi người xôn xao, ai nấy đều tự trách bản thân vì vừa rồi bọn họ hiểu lầm Lâm Vũ: “Thật ngại quá, chúng tôi hiểu lầm cậu À¡m rÖi.

“Thì ra một số người chỉ được cái danh tuổi trẻ tài cao nhưng thực ra lại chẳng có tài cán thật sự gì!”

“Phải đấy, lợi dụng chuyện chúng ta không hiểu biết mà định lừa chúng ta sao. May là có người tài giỏi hơn anh ta ở đây!”

Bị mọi người chế nhạo, Tống Chinh không chịu nỗi, sắc mặt trắng bệch.

“Anh đem đơn thuốc này của tôi đi bốc thuốc, chỉ cần vài ngày là sẽ có chuyển biến tốt.” Lâm Vũ đẩy đơn thuốc anh viết tới trước mặt người bệnh.

Sau đó anh ngẳng đầu lên an ủi Tống Chinh: “Anh chẳn bệnh không sai, nhưng trung y coi trọng bốn phương pháp nhìn, nghe, hỏi, sờ, lần sau anh hỏi thăm bệnh nhân nhiều hơn một chút thì có thể bớt được rất nhiều suy đoán lòng vòng.”

Thật ra Tống Chinh là người có tài năng thật, tuổi còn trẻ mà có được y thuật thế này đã là không dễ dàng gì rồi. Lâm Vũ cũng có chút kính nễ Tống Chinh, tiếc rằng người này quá kiêu ngạo.

“HừI”

Đối với Tống Chinh, lời an ủi của Lâm Vũ lại giống như đang chế giễu anh ta.

“Tống lão, ông xem đơn thuốc này…” Người bệnh vẫn có chút không tin Lâm Vũ, dù sao anh ta thật sự còn quá trẻ.

“Anh bốc thuốc theo đơn thuốc của anh ta đi, không thành vấn đề, dùng ba liều là sẽ khỏi.”

Tống Minh Huy thở dài chứng kiến mọi việc, sau đó ông ta đứng dậy vung tay với Tống Chinh ra hiệu cho anh ta tránh ra để mình đích thân ra trận.

“Gia gia, cháu vẫn chưa tỷ thí với anh ta xong!” Tống Chinh cực kỳ bất mãn.

“Không cần tỷ thí nữa, cháu không phải đối thủ của người ta.

Bắt đầu từ ngày mai, luyện tập gấp đôi.”

Nhiều người chứng kiến như vậy khiến Tống Minh Huy mắt hết mặt mũi. Mặc dù cháu trai của mình không phạm phải sai lầm gì lớn, lần nào chẩn bị cũng rất hợp lý nhưng so với Lâm Vũ thì luôn kém hơn một chút.

Trong giới y thuật, có thể dùng câu sai một ly đi một dặm để miêu tả, không hề nói quá.

Bây giờ đổi thành Tống Minh Huy đích thân chẩn bệnh khiến Lâm Vũ thận trọng hơn nhiều, ngoài một số chứng bệnh chắc chắn không cần bắt mạch ra thì với những chứng bệnh khác anh đều chăm chỉ bắt mạch sau đó mới viết đơn thuốc.

Mỗi lần viết đơn thuốc ra, kết quả của Lâm Vũ và Tống Minh Huy đều gần như giống hệt nhau, những chỗ không giống nhau chỉ chênh lệch một chút. Nhưng so ra thì Lâm Vũ vẫn nhỉnh hơn, vì vậy nhìn tổng thể thì có thể coi là Lâm Vũ chiếm thế thượng phong.

Hai người càng thi đấu càng thú vị, cũng càng lúc càng kính phục đối phương. Mỗi lần thấy đơn thuốc của người kia giống đơn thuốc của mình, hai người lại nhìn nhau rồi mỉm cười.

Sự phiến diện của Tống Minh Huy đối với Lâm Vũ đã sớm biến mắt hoàn toàn, ngược lại trong lòng còn nảy sinh vài phần kính nễ.

Bệnh nhân trong phòng khám nhanh chóng được chẳn bệnh gần hết, sắc trời cũng dần tối đi.

Mọi người xung quanh được chứng kiến một màn tỷ thí đặc sắc thế này cũng đã mắt rồi. Sau khi được chẩn bệnh xong, các bệnh nhân đồng loạt vỗ tay.

Trong mắt bọn họ, kết quả cuối cùng của cuộc thi đấu này là hòa.

Nhưng lúc này đột nhiên có một đôi vợ chồng trẻ từ ngoài cửa bước vào. Bọn họ quét mắt nhìn quanh căn phòng rồi vội hỏi: “Xin hỏi vị vào là thần y Tống Minh Huy?”

“Chính là tôi.” Tống Minh Huy vội đáp.

“Tống thần ý, cầu xin ông, cầu xin ông cứu chồng tôi.” Người phụ nữ nức nở nói.

Sắc mặt người đàn ông bên cạnh trắng bệch, vẻ mặt rất đau đón.

“Đừng sốt ruột, ngồi xuống trước đi đã. Triệu chứng thế nào, từ từ nói.” Tống Minh Huy lập tức bảo đôi vợ chồng này ngồi xuống.

“Tống thần y, trước đây đột nhiên tôi trúng một loại bệnh kỳ lạ, sau lưng như thể bị lửa đốt, đổ đầy mò hôi, rất khó chịu. Nhưng bụng dưới thì lại lạnh lẽo, lạnh chẳng khác nào bị ngâm trong nước lạnh vậy, liên tục buồn tiểu, hơn nữa, hơn nữa…”

Nói tới đây người đàn ông có chút ngại ngùng nhìn mọi người xung quanh sau đó nhỏ giọng nói với Tống lão: “Hơn nữa cứ cách ba, bốn ngày là tôi lại mộng tinh một lần.”

“Chúng tôi đã tới gặp rất nhiều bác sĩ ở quê nhưng không ai chữa được, cho nên mới tới Thanh Hải chữa bệnh. Hỏi thăm một chút thì biết hôm nay đúng ngày Tế Thế Đường khai trương, chúng tôi lập tức tới đây. Cầu xin ông nhất định phải cứu chồng tôi.” Người phụ nữ sốt ruột khẩn thiết nói.

Mọi người nghe xong triệu chứng thì đều ngạc nhiên, một người mà nửa nóng nửa lạnh, bọn họ chưa từng nghe tới căn bệnh này bao giờ. Không ngờ trên đời này lại có loại bệnh kỳ lạ thế này.

“Tới đây, há miệng ra để tôi xem một chút.”

Tống Minh Huy kiểm tra miệng của người đàn ông đó rồi bắt đầu bắt mạch, sắc mặt trở nên nghiêm túc. Một lúc sau, ông ta mỉm cười, thái độ tự tin ra hiệu mời với Lâm Vũ, bảo anh tới chẩn bệnh cho bệnh nhân này. Sau đó ông ta bắt đầu viết đơn thuốc.

Sau khi ông ta viết xong đơn thuốc, thấy Lâm Vũ vẫn ngồi bên cạnh không nhúc nhích thì không nhịn được mà mỉm cười, nói: “Sao thé, tiểu Hà, sao cậu không chẩn bệnh. Cuộc tỷ thí của chúng ta vẫn chưa kết thúc đâu, không phải cậu muốn nhận thua chứ. Cũng khó trách, loại bệnh này quả thực hiếm gặp.”

Mọi người cũng đột nhiên cười vang, nhưng bọn họ không hề có ác ý vì vừa rồi y thuật của Lâm Vũ đã thuyết phục được bọn họ rồi.

“Cậu có y thuật cao siêu, nhưng vẫn còn quá trẻ.”

“Căn bệnh kỳ lạ này đến tôi còn chưa từng nghe qua, cậu ta không chẩn bệnh được cũng là chuyện bình thường.”

nhiều căn bệnh nan y phức tạp như vậy đã rất giỏi rồi.”

“Nhìn một vòng cả giới y khoa, người trẻ tuổi mà có tài thế này có lẽ cũng chỉ có một người này mà thôi!”

Mọi người không ngót lời khen ngợi Lâm Vũ.

Vệ Công Huân đứng ở một bên không khỏi ưỡn ngực đứng thẳng lên, dường như ông ta cũng tự hào về Lâm Vũ.

“Có tài giỏi hơn nữa thì đã sao, không phải vẫn thua ông nội tôi đấy ư.” Tống Chinh siết chặt nắm đắm, không phục ra mặt.

“Cậu ta vẫn giỏi hơn một số người có chút thành tựu mà đã đắc ý.

“Phải đấy, có một số người tài năng thì chẳng bằng ai, chỉ giỏi nói mát.”

“Còn trẻ thì phải biết khiêm tốn, nhìn Hà thần y kìa.”

Mọi người không hề nễ mặt Tống Chinh, dồn dập chế nhạo anh ta.

Tống Chinh bị mọi người châm chọc thì mặt mũi đỏ bừng, cảm giác không có chỗ dung thân.

Lâm Vũ vẫn ngồi một bên không nói gì, thấy vẻ mặt châm biếm của Tống Minh Huy, Lâm Vũ thật sự có chút không đành lòng nói với ông ta rằng thật ra anh không cần bắt mạch cũng chẩn đoán được bệnh rồi.

Qua một phen tranh tài vừa rồi, Tống lão cũng có được sự kính trọng của Lâm Vũ. Bây giờ những bác sĩ dành trọn tâm tư vào y học, không vì danh lợi, tận tâm tận lực phục vụ bệnh nhân như ông ta đã không có nhiều nữa rồi.

Thuốc ở Tế Thế Đường rất tốt, giá cả lại hợp lý, thậm chí bọn họ còn phải chịu thiệt một chút. Như vậy đủ để nhận ra tắm lòng nhân hậu của Tống lão.

Hơn nữa tính cách háo thắng của cậu cháu trai của Tống lão khiến Lâm Vũ nhớ tới ông ngoại của mình, có cảm giác thân thiết kỳ lạ.

Anh rất muốn cứ chịu thua thế này, để Tống lão hài lòng.

Nhưng nhìn người đàn ông đang đau đớn và người vợ sốt ruột không thôi, trong lòng anh không khỏi căng thẳng.

Vì trách nhiệm đối với người bệnh, Lâm Vũ vẫn quyết định lên tiếng: “Tống lão, uống thuốc thì hiệu quả quá chậm, tôi có cách nhanh hơn.”

Tống Minh Huy đang vô cùng vui vẻ căn dặn người bệnh sắc thuốc thế nào ngắn người, ngờ vực nói: “Cách nhanh hơn ư?

Tiểu Hà, chẳng lẽ cậu đã chẩn đoán được nguyên nhân sinh bệnh của người này rồi?”

Lâm Vũ gật đầu.

“Nhưng cậu không hề bắt mạch của người ta mà?”

“Không cần bắt mạch, trước đây tôi đã từng gặp phải loại triệu chứng này rồi.” Lâm Vũ bình tĩnh lại, nói đúng hơn thì tổ tiên của anh từng gặp phải căn bệnh này.

Mọi người xung quanh xôn xao cả lên, Tống Minh Huy cũng kinh ngạc ra mặt. Mặc dù trước đây ông ta đã từng nghe qua triệu chứng bệnh này, nhưng hôm nay cũng là lần đầu tiên gặp phải. Lâm Vũ còn trẻ như thế, làm sao có thể gặp được loại triệu chứng này chứ?

“Hừ, khoác lác thì phải có giới hạn chứ!”

Tống Chinh hừ lạnh, anh ta không tin Lâm Vũ đã từng gặp phải triệu chứng này nên đoán rằng Lâm Vũ lại muốn tỏ vẻ. Nhưng câu tiếp theo Lâm Vũ nói lại khiến anh ta giật mình.