Cực Phẩm Ở Rể

Chương 1102




Chương 1102:

“Em dâu!” Hà Tự Khâm cau mày nói nhỏ, “Đây là chuyện của gia đình chúng ta, em đề một người ngoài…”

“Anh cả, có phải là người ngoài không? Còn quá sớm đề nói chuyện này?” Tiêu Mạn Như lạnh lùng ngắt lời ông ta, “Đừng quên, xét nghiệm quan hệ cha con lần trước căn bản không chính xác!”

Hà Tự Khâm mặt sa sầm khi nghe thầy điều này, cũng không nói nữa.

Hà Tự Hành và vợ mình không khỏi liếc nhau, vẻ mặt có chút phức tạp.

Lúc này Hà Cần Kỳ không nhịn được nữa liên chồng nạng nhảy ra hỏi: “Tôi cũng rất tò mò vệ thân thê của ba người đó. Với năng lực của chú hai, ba người muôn hại ông ây, e răng rất khó, trừ phi ba người này có chồng | lưng không nhỏ!”

Hồ Tử cau mày, nghi ngờ nói: “Chúng tôi cũng không biết lai lịch của ba người này, chúng tôi chỉ biết ba người này…

“Được rồi! Lời của cậu đủ rồi!”

Hồ Tử chưa kịp nói xong, trung tướng ở bên cạnh đột nhiên lạnh lùng ngắt lời cậu ta, vẻ mặt vô cùng lạnh lùng, có vẻ rât bât mãn với lời nói của Hỗ Tử.

Lâm Vũ và Hà Cần Kỳ liếc nhau, họ không khỏi có chút nghi ngờ, đồng thời càng ngày càng tò mò.

“Thủ trưởng, danh tính của ba người này không thích hợp. đề công bô trước mặt mọi người sao?” Tiêu Mạn Như cũng nhận ra thân phận của ba người này chắc hẳn lúc này có phần nhạy cảm nên cũng rất tò mò hỏi: “Vậy chỉ nói cho một mình tôi nghe được không?”

“Ha ha, Mạn Như, chuyện này…tồ chức có quy định, cô cũng biệt mà.”

Vị trung tướng cười hà hà uyên chuyên từ chi.

“Chồng tôi nằm rong đó, không biết sống chết, tôi còn không có tư cách biết< ai đã hại anh ây sao?” Tiêu Mạn Như cắn môi tức giận nói.

Sở dĩ bà muốn phá lệ hỏi đến cùng là vì bà sợ trong trường hợp Hà Tự Trăn nguy hiềm đến tính mạng, bà sẽ biết kẻ thù của mình là ail Bà biết ba người bị chòng giết chỉ là một vài kẻ tiêu nhân, điêu bà muôn đoán ra chính là chủ mưu thật sự ở phía sau.

Trung tướng có chút khó xử nhìn những người khác, sau đó gật đầu nói: “Được thôi, tôi hứa với cô, nếu như Hà Tự Trăn có gì đó bắt trắc, tôi nhất định sẽ đem toàn bộ những chuyện liên quan nói với cô.

“Được, vậy cảm ơn thủ trưởng nhiều lắm!” Tiêu Mạn Như cảm kích nói.

“Aiya, anh cả, anh hai anh ấy thế nào rôi 2”

Lúc này, phía sau truyện đên một trận tiếng khóc, mọi người không nhịn được nhìn về phía đó, chỉ nhìn thấy ở cửa thang máy có bảy tám người đang bước nhanh đên đây, có lón, có cả trẻ em.

Lâm Vũ vừa liếc mắt nhìn liền nhận ra, hai người phụ nữ trong đó đều là con gái của ông Hà, về phần hai người đàn ông, anh không nhịn được hỏi thêm, liên, biết hai người họ chắc chắn là con rễ của ông Hà. Rất rõ ràng, khi biết tin, hai cặp vợ chồng bọn họ vội vã chạy đến ngay, hơn nữa cả hai đều mang theo con của mình.

Trong sô đó, con của con gái lớn là một trai một gái, hình như mới tám chín tuồi, còn con của con gái thứ hai lớn hơn một chút là con trai, hình như mười hai mười ba tuổi.

Hai cặp vợ chồng ngay lập tức đi đến cùng Hà Tự Khâm và Hà Tự Hành hỏi về tình hình của Hà Nhị Gia. Sau khi biết được tình hình cụ thể, con gái lớn và con gái nhỏ của ông Hà lập tức khóc nắc lên, đi đến năm lấy tay Tiêu Mạn Như khuyên cô nén bị thương, đồng thời con gái lớn nói: “Chị dâu, đừng lo lắng, cho dù anh hai của tôi không còn nữa, chị vân luôn là người nhà họ Hà chúng tôi.”

“Đúng vậy, chị dâu, đừng lo lắng, chúng tôi sẽ đối tốt với chị như chị gái trong nhà.” Cô con gái nhỏ cũng tiếp lời nói.