Cực Phẩm Ở Rể

Chương 102




Chương 102: Rời Xa Cô Rồi Thì Ngủ Không Ngon.

“Không biết xấu hỗ.”

Giang Nhan hơi đỏ mặt, khế mắng một câu.

Hôn thì hôn đi, sao còn muốn cô chủ động?

Tên khốn kiếp này, sao lại nghĩ hay vậy chứ?

“Sao? Cô dám không? Cô có phải không tin không?” Lâm Vũ cười tít mắt mà sáp mặt lại gần mặt cô, gần đến mức có thể cảm nhận được hô hấp căng thẳng mà trở nên nặng nề của cô.

Anh không kìm được mà ngửi ngửi, giếng như ngay cả hơi thở của cô cũng có mùi hương ngọt ngào vậy.

“Sao mà không dám?”

Giang Nhan căng thẳng đầy anh ra, thở hỗn hễển nói: “Đương nhiên dám rồi, cược thì cược.”

“Ông giết chết mày!”

Giang Nhan vừa đồng ý xong thì đám người tên bí đao lùn trên đất đã bò dậy, nhắc ghế và bàn lên ném về phía Lâm Vũ.

Lâm Vũ lại như không nhìn thấy, cười tít mắt mà chỉ lo nói với Giang nhan: “Được, đây là cô nói đấy, không được nuốt lời!”

Từ trước tới nay, Giang Nhan đối với anh đều là bộ mặt lạnh lùng không buồn bận tâm. Nếu có thể khiến cô chủ động hôn anh thì quá tuyệt.

So với cái hôn này, anh càng thích cảm giác chỉnh phục cực lớn đó hơn.

“Cần thận!” Giang Nhan nhìn thấy tên bí đao lùn phía sau xông về phía Lâm Vũ, không khỏi kinh hô một tiếng.

Cô chưa nói xong thì trong tay Lâm Vũ đã nhiều thêm một cái kim, đột nhiên quay người, giống như vô tình mà lướt tay qua trước mặt đám người bí đao lùn một cái.

Bốn tên đó liền chững lại, bàn ghế trong tay liền rơi xuống đất.

Vì cơ thể lập tức truyền tới một trận ngứa ngáy kịch liệt, chúng đâu có thể dùng lực nữa chứ.

Bốn tên đó liền bát chấp mà gãi cùng mặt, người.

“Mẹ nó, mày chơi xấu!” Tên bí đao lùn vừa gãi cùng người vừa mắng Lâm Vũ.

Hắn còn muốn mở miệng mắng mỏ nhưng rất nhanh hắn liền phát hiện mình mắng không ra lời, vì không chỉ ngứa ngoài da mà ngay cả trong miệng, trong tai, trong mũi, thậm chí trong cổ họng, thực quản, nội tạng cũng vô cùng ngứa, giống như có hàng trăm con kiến và rết cùng lúc bò trong ngoài cơ thể.

Hơn nữa càng đau khổ hơn là loại ngứa này càng lúc càng mạnh, hơn nữa ngay cả người cũng bắt đầu nóng lên, giống như có một ngọn lửa đang cháy vậy.

Bốn người giống như điên mà dùng móng tay gãi véo cùng người, quần áo cũng gần như bị gãi rách.

Mọi người thấy vậy thì vô cùng kinh ngạc, không hiểu bốn người đang yên đang lành mà sao lại đột nhiên phát cuồng vậy.

Giang Nhan cũng thấy bát ngờ, nắm lây tay Lâm Vũ, thấp giọng hỏi: “Anh đã làm gì họ vậy?”

“Không làm gì cả, chỉ là thấy hocmon của chúng quá nhiều, nghĩ cách giải tỏa giúp chúng thôi.” Lâm Vũ cười tít mắt nói.

Dưới sự dày vò của cơn ngứa ngáy kịch liệt, bốn tên đó rất nhanh liền cởi sạch quần áo, cào gãi trước mặt mọi người, móng tay cào ra những vạch máu đỏ, rất đáng sợ.

Có điều chút vết thương nhỏ này không phải là chí mạng, nên cũng không cần lo.

Giang Nhan nhìn thấy vậy thì đỏ mặt, vội cúi đầu, xấu hỗ mà không dám ngắng đầu lên.

Đám đông cũng bịt miệng cười trộm. Trong số họ có người quen tên bí đao lùn, biết hắn là một tên bảo kê của một quán bar, thường ngày hống héch ra oai, ức hiếp kẻ yếu, vô cùng uy phong, không ngờ cũng có lúc bị trừng trị.

“Các huynh đệ, bên đó có một con sống, các người quên rồi sao?” Lâm Vũ thấy bọn họ đau đớn như vậy thì vội “tốt bụng”

mà nhắc một câu.

Bốn tên đó nghe vậy liền quay người chạy nhanh về phía con sông, rồi lập tức nhảy ùm xuống sông.

Lâm Vũ châm kim này cho họ thực ra không nghiêm trọng, gặp lạnh thì liền giải được, nên chúng vừa nhảy vào hồ nước lạnh băng thì cơn ngứa và sự nóng rát trên người liền biến mắt.

có điều dù không ngứa không nóng nữa, nhưng ngâm trong hồ nước lạnh băng cũng đủ đông cứng rồi.

bây giờ bốn người bọn chúng đã bình tĩnh lại, biết trên người mình không mặc quần áo thì cũng ngại lên bờ, chỉ có thể liều mình mà ngâm trong nước sông.

Tên bí đao lùn chỉ vào Lâm Vũ mắng lớn: “Mẹ nó tên oắt con, mày đợi đấy, sớm muộn có một ngày ông trời sẽ giết chết mày!”

“Anh ở trong nước rồi mà còn dám hống hách như vậy à.”

Lâm Vũ liền chạy tới nhặt một hòn đá, ném vào đám người tên bí đao dưới sông, mỗi hòn đá đều chuẩn xác mà ném lên đầu chúng.

P ám “Á án”

Bốn tên đó chỉ có thể kêu đau oai oái, không nói ra được gì.

“Mắng đi, mắng tiếp đi.” Lâm Vũ cười như đứa trẻ, ném từng hòn đá về phía đầu bọn chúng, lực đạo không mạnh, nhưng cũng không nhẹ.

Giang Nhan hơi thất thần mà nhìn Lâm Vũ, không khỏi ngắn người. Hành động trẻ con của anh vậy mà lại khiến cô nhớ lại lúc nhỏ, chỉ là điều không giống là lúc nhỏ Hà Gia Vinh là người bị ném đá.

Nhớ lại lúc đó bị người ta xúi giục, cô cũng ném đá vào Hà Gia Vinh.

Vì lúc nhỏ cô cho rằng quen biết anh là một chuyện không tốt đẹp gì, nên vì để hòa nhập với những đứa trẻ khác, cô chỉ có thể cùng người ta ức hiếp anh.

Nhớ lại sự bạc đãi của mình đối với anh, lại nhớ lại sự bao dung của anh đối với mình.

Tim cô giống như bị một tảng đá đè lên, rất khó chịu, vành mắt không kìm được mà đã ngập nước.

“Áy ấy, không dám nữa, không dám nữa, đừng ném nữa.”

“Đại ca chúng tôi sai rồi, sai rồi, anh tha cho chúng tôi đi.”

Vừa nghe thấy đám người tên bí đao xin tha, Lâm Vũ mới phủi phủi tay mà bỏ qua cho chúng.

“Cô sao vậy?”

Lâm Vũ vừa quay lại thì thấy mắt Giang Nhan lấp lánh ánh nước, không khỏi ngắn ra, vội vươn tay qua lau cho cô. Giang Nhan đầy tay anh ra, lắc đầu, khẽ nói: “Không sao, lúc nãy chỉ lo nhìn, gió lớn mà cũng không biết.”

“À, hay là chúng ta đưa về nhà ăn đi?” Lâm Vũ khép chặt áo, giờ quả lực có chút gió rồi.

“Được.” Giang Nhan thấy anh lạnh như vậy thì sớm đã muốn nói như vậy rồi.

Sau khi đóng gói xong thì hai người liền lên xe.

Lâm Vũ thắt xong dây an toàn cũng không vội lái xe mà cười hì hì nói: “Lúc nấy chúng đã cởi sạch quần áo nhảy xuống sông đấy, vụ cá cược của chúng ta có thể thực hiện rồi nhỉ, chị Giang.”

“Cá cược gì? Tôi có cược với anh sao?”

Giang Nhan giả vờ kinh ngạc nhìn anh một cái, bắt đầu giả ngốc.

“Đại trượng phu nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy. Sao cô có thể nói lời không giữ lời chứ!” Lâm Vũ sốt sắng. Sao lại còn chơi nuốt lời chứ!

“Tôi cũng không phải là đại trượng phu.”

Giang Nhan hờ hững nói, chọc tức người.

Tức chết được, chả trách Khổng Tử nói nữ tử và tiểu nhân là khó hầu!

“Chị Nhan, tôi khuyên chị một câu, giữ lời là điều cơ bản của con người. Nếu cô cứ nuốt lời như vậy thì rất dễ bị xã hội đào thải.”

Lâm Vũ vừa khởi động xe, vừa tức đùng đùng mà khuyên bảo Giang Nhan.

Anh còn chưa nói xong thì thấy trên mặt truyền tới một cảm giác ẩm ướt, đồng thời có một hương thơm ập vào mũi, nhưng sự nóng hồi ẩm ướt đó chớp mắt liền biến mát, hương thơm cũng rất nhanh mà tản đi.

Anh liền quay đầu qua, phát hiện Giang Nhan đang mặt không cảm xúc mà nhìn ra cửa sỏ.

“Chị Giang, lúc nãy chị hôn tôi à? Tôi còn chưa chuẩn bị xong nữa, cũng nhanh quá rồi đi?” Lâm Vũ hơi kinh ngạc mà hỏi.

“Không hôn.” Giang Nhan hờ hững nói: “Tôi không thích hôn đầu heo.”

“Không được, không tính, lại lần nữa. Tôi còn chưa có cảm giác thì đã kết thúc rồi.” lam vũ rất không vui mà nói.

“Đợi lần sau anh nằm mơ đi.”

Giang Nhan không thèm nhìn anh. Thực ra trong lòng cô rất căng thẳng, đây vẫn là lần đầu cô chủ động hôn đấy. Nếu là bình thường thì cô có nghĩ cũng không dám nghĩ. Cho dù lúc hẹn hò với Lý Tuấn Dật, cũng chỉ là nắm tay, ngoắc tay gì đó thôi.

Về đến ăn uống xong, sau khi tắm xong thì đã hơn hai giờ sáng thôi, Giang Nhan lại không hề buồn ngủ, hưng phấn, nói chuyện lúc nhỏ với Lâm Vũ.

“Anh còn nhớ không, có lần tôi và người ta ném đá vào anh, anh có thù tôi không?” Giang Nhan do dự một lát, vẫn là hỏi.

Trong lòng đã chuẩn bị xin lỗi anh.

Ai ngờ Lâm Vũ tỏ vẻ không bận tâm: “Không thù.”

Dù sao người bị đánh cũng không phải là anh, anh có gì mà thù hẳn chứ.

Nói xong anh lật người, phát ra tiếng thở khe khẽ.

“Vậy anh có còn nhớ…”

Giang Nhan còn chưa nói xong thì phát hiện Lâm Vũ đã ngủ say rồi, hiến cô bực mà ném mạnh gối lên người anh: “Ngủ, ngủ, ngủ anh chỉ biết ngủ, kiếp trước anh là heo àI”

Đây đã không biết là lần thứ mấy lúc cô đang có hứng thì anh lại như con heo mà ngủ mắt.

Hôm sau phòng khám rất đông người. Vì sau vụ ầm ï của tên ria mép, mọi người đều cho rằng vẫn là y thuật của Lâm Vũ đáng tin nhất, càng thêm tin cậy hơn.

Vậy nên người đến khám không những không giảm mà còn tăng, khiến Lâm Vũ bận tối mắt. Trong lòng anh thầm nghĩ, sau này phải tìm một người trợ thủ.

Bận rộn cả ngày, buổi chiều sau khi về nhà, Giang Nhan đã về từ sớm, bố mẹ vợ cũng ở nhà, sắc mặt có vẻ không được tốt lắm.

“Bó, mẹ, sao vậy ạ?” Lâm Vũ nhìn sắc mặt của bố mẹ vợ là lạ, vội hỏi.

“Nào, Gia Vinh, ngồi xuống đi.”

Giang Kính Nhân vội đứng dậy ngồi nép qua một bên để Lâm Vũ ngồi bên cạnh ông, kéo lấy tay anh nói: “Gần đây con thấy không hài lòng sao?”

“Không ạ.” Lâm Vũ vội lắc đầu.

“Vậy bố và mẹ làm gì khiến con không vui sao?” Giang Kính Nhân lại hỏi.

“Cũng không ạ.” Lâm Vũ hơi kinh ngạc nói, không rõ đang yên đang lành mà bố vợ lại sao vậy?

“Vậy thì là Giang Nhi rồi. Giang Nhi khiến con không vui à?”

Ông trừng giang nhan.

“Không ạ, con và chị Nhan vẫn ổn mà. Tối qua cô ấy còn chủ động hôn con nữa.” Lâm Vũ cười hì hì nói.

“Tôi hôn cái đầu anh đấy!” Giang Nhan thở phì phò.

“Không phải là đầu, là mặt, cô nhớ nhằm rồi, chị Nhan.” Lâm Vũ sửa lại.

Giang Nhan lườm anh một cái, tức mà không nói được gì nữa.

“Vậy sao con lại muốn đi chứ, Gia Vinh? Có lúc mẹ hơi nghiêm khắc với con, nhưng cũng là muốn tốt cho con thôi. Nhiều năm như vậy, mẹ luôn xem con như con ruột, mẹ tự thấy mình đối xử với con không tệ.” Lý Tố Cầm cuối cùng không nhịn nổi mà mở miệng, thanh âm hơi nắc nghẹn.

Lâm Vũ liền hiểu ra, chắc là Giang Nhan đã nói chuyện mình muốn tìm hiểu về thân thế cho bố mẹ vợ nghe rồi.

“Bố mẹ, hai người yên tâm. Cho dù bố mẹ ruột của con là ai, là ăn mày trên đường hay là hộ nhà giàu nhất thế giới cũng được, trong lòng con, hai người mãi là bó mẹ ruột của con.”

Anh liền đứng dậy, hùng hổ mà đảm bảo với bố mẹ vợ: “Con chỉ là không muốn sống một cách không rõ ràng. Người khác hỏi bố mẹ con là ai, con đều không trả lời được.”

Dù không biết lúc trước họ đối với Hà Gia Vinh thế nào, nhưng ít nhất thời gian mình ở trong Giang gia thì họ không bạc đãi anh.

Điều quan trọng hơn là, người ta đều đã tặng cả con gái cho anh ngủ rồi! Hơn nữa còn thúc giục bảo anh cố hết sức mà ngủ!

Còn muốn người ta thế nào nữa? Người ta còn có thể thế nào nữa?

Vậy nên anh cảm thấy, xem họ như là bố mẹ ruột thì không hề quá đáng chút nào.

“Thật sao? Vậy… vậy sau này con ở đâu?”

Hai người già hơi kích động, vội hỏi.

“Đương nhiên là ở đây rồi ạ. Vẫn ở cùng chị Nhan ạ. Bây giờ rời xa chị Nhan thì buổi tối con đều không ngủ được.” Lâm Vũ rất nghiêm túc mà nói.

Thực ra ý của anh là anh đã quen ngủ cùng một phòng với Giang Nhan rồi, cũng đã quen ngủ trên đất, nếu đột nhiên bảo anh thay đổi thói quen này thì anh thật sự ngủ không ngon.

Nhưng nghe vậy thì hai vợ chồng Giang Kính Nhân và Giang Nhan lại liền đỏ cả tai, bất giác mà nghĩ đi hướng khác.

Giang Kính Nhân và vợ rất hài lòng với câu nói này của anh, vô cùng vui mừng, trong mát lấp lánh ánh sáng, giống như cháu trai đã nằm trong tầm tay rồi.

Giang Nhan lại bị sự thẳng thừng của Lâm Vũ làm cho đỏ cả mặt, thầm mắng một câu không biết xấu hổ, rồi hung dữ mà trừng anh một cái, vội đi vào phòng.

“Gia Vinh à, con xem, Giang nhỉ mà rời xa con thì cũng không ngủ được. Giờ mới mấy giờ chứ đã nóng lòng vào phòng rồi.

Mau, con cũng mau vào đi. Hai vợ chồng các con cứ thoải mái, mau sinh cho bố một đứa cháu.” Giang Kính Nhân cười tươi rói.

“Bồ, bố nói lung tung gì vậy chứ!”

Mặt Giang Nhan đỏ bừng, đá mạnh lên cửa.

“Đứa trẻ này, còn xấu hỗ nữa. Gia Vinh, con còn ngắn ra đó làm gì, còn không mau đi đi.” Lý Tố Cầm cũng vội thúc giục.

“Mẹ, vậy… vậy giò mẹ có thể cho con địa chỉ của co nhi viện không? Ngày mai con muốn đi xem thử.” Lâm Vũ cần thận hỏi.

Lý Tế Cầm và Giang Kính Nhân nhìn nhau một cái, sau đó Giang Kính Nhân viết địa chỉ ra cho anh.

“Bó, xác định không sai chứ?” Lâm Vũ không yên tâm mà hỏi lại.

“Yên tâm đi, tuyệt đối không sai đâu. Đây chính là địa chỉ nơi bố nhận nuôi con.” Giang Kính Nhân đảm bảo.

“Được rồi, mau vào ngủ đi, nếu không Nhan Nhi đợi sốt ruột rồi.” Lý Tố Cầm vội đẩy Lâm Vũ một cái.

Bà nóng lòng là để hai người họ ngủ sao? Bà nóng lòng là vì cháu trai của bà đấy. Sắp hết năm rồi, hai đứa nà vẫn chưa có động tĩnh gì, bà sắp nóng lòng chết rồi.

“Được, được ạ.” Lâm Vũ vội gật đầu đi vào phòng.

“Áy, Gia Vinh.”

Giang Kính Nhân đột nhiên gọi Lâm Vũ một tiếng, ra hiệu với anh, dặn dò: “Chú ý động tĩnh đừng lớn quá, bố và mẹ có chút thần kinh suy nhược. Có điều không thể không công nhận, người trẻ tuổi, thể lực tuyệt thật!”