Cực Phẩm Ở Rể

Chương 1014




Chương 1014:

Hoa Hồng không nói gì, cũng không còn sự dịu dàng êm dịu như lúc đâu, nhìn đứa bé bằng ánh mắt yêu thương và tội nghiệp.

ng vậy, đôi mắt của tiêu Trí bị ” Viện trưởng Cung không kìm được mà thở dài lắc đầu.

Lâm Vũ nhìn kỹ đánh giá đôi mặt của đứa bé, phát hiện nó cũng chỉ trên dưới 10 tuổi, tướng mạo vô cùng | thanh tú, đôi mắt có vài phần giỗng với Hoa Hồng,. không kìm được mà sắc mặt biến đổi, vội vàng nói với cô ta: “Thằng bé…. Nó là con của cô?

Lúc cô đẻ nó ra, cô, cô còn chưa đủ 18 tuổi phải không?”

Hai đôi mắt của Hoa Hồng trợn to, đựa tay ra cấu anh một cái, tức đến nỗi muốn phát điên, cái thằng khốn nạn này, chỉ muôn chọc tức mình, cắn răng nói: “Nó là em trai của tôi!”

*Ò, xin lỗi….” Lâm Vũ mặt đau sờ lên sườn của mình.

“Tôi dẫn cậu đến đây, là để muốn anh chữa bệnh, nêu như chữa không khỏi, tôi lập. tức giết cậu!” Cô thập giọng nói với Lâm Vũ, ngữ khí lạnh như băng, trong ánh mắt cũng hiện ra một phân sát khí sắc bén.

“Cái này, tôi cũng không chắc chắn, cố hết sức thôi!” Lâm Vũ nhìn đứa bé mà không khỏi có chút tâm tư.

“Tiểu Trí, em lại đây, xem xem có ai đến thăm em này!” Viện trưởng Cung cười gọi đứa bé trai kia một tiêng.

Đứa bé trai nghe thây hai tay sờ soạng đi tới, nhìn thây chiêc mũi dùng lực đề ngửi, sau đó vui mừng nói: “Chị Tuyết Nhi!”

Nói xong nó liền lao đến, Hoa Hồn ôm nó vào trong lòng, cười nói: “Tiêu Trí, dạo này em có ngoan không?”

Sau đó cô ngồi xuống, cùng nói chuyện với đứa bé trai kia.

Lâm Vũ nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng không nén khỏi xúc động, cảm nhận được một loại tình cảm âm áp.

“Viện trưởng Cung, đứa bé này năm nay bao nhiêu tuổi rồi, mắt có vấn đề gì?” Lâm Vũ quay ra bên cạnh hỏi Viện trưởng Cung.

“Đứa bé này năm nay 10 tuôi rồi, lúc 2 tuổi thì bị đưa đến đây, mắt bắt đầu dần dần có chút nhìn không rõ đồ vật, bác sĩ nói là não bộ bị tác động bởi lực bên ngoài, dẫn đến máu hội tụ ở dây thần kinh thị giác, năm đó nó hãy còn quá nhỏ, với lại cô nhỉ viện chúng tôi không đủ kinh phí, VÌ vậy không làm biết thuật… Viện trưởng Cung nhẹ nhàng thở dài, nuối tiếc nói: “Sau đó thì hoàn toàn bị mù rồi, đi bệnh viện bác sĩ nói, đã qua cái thời kỳ tốt nhất để chữa rồi, không có cách nào để chữa khỏi.”

“Ò….” Lâm Vũ gật đầu.

“Tuy biết rằng không còn cách nào, nhưng cô Tuyết Nhỉ vẫn không ngừng tìm bác sĩ đề chữa, cậu đã là vị bác sĩ thứ…. Hơn hai mươi người đến rồi.”

Viện trưởng Cung cười cười, bất lực nói: “Thật ra ai cũng biết không thế chữa khỏi, có điều chỉ là đề an ủi trong lòng mà thôi!”

“Hơn hai mươi vị rồi à?” Lâm Vũ không kìm được mà có chút bắt ngờ, sau đó nhìn tiêu Trí cười nói: Vậy thì đề tôi làm bác sĩ cuối cùng của nó đi!”

Viện trưởng Cung nghe thây Lâm Vũ nói vậy thì sững người lại, nghỉ hoặc hỏi: “Hà tiên sinh, ý của anh là, anh có thể chữa khỏi bệnh của đứa bé này?”

ÙU . Không có vấn đề gì lớn.” Lâm Vũ cười gật đầu.

Viện trưởng Cung lắc đầu cười, bất đắc dĩ nói: “Người trẻ tuổi tự tin là chuyện tốt, nhưng tin một cách mù quáng cũng không tốt đâu… Bao nhiêu là bác sĩ sau khi khám cho tiểu Trí xong đều nói không có cách nào chữa khỏi, cậu đến kiểm tra còn chưa kiểm tra, lại dám nói có thể chữa khỏi cho nói”

“Viện trưởng Cung, cô đừng vội xem thường vị bác sĩ Hà này, cậu ta chính là vị thân y vô cùng nội tiếng!” Hoa Hồng rõ ràng nghe thấy lời của viện trưởng, cười tủm tỉm nói: “Đã từng nghe bác sĩ Hà Gia Vinh của Hôi Sinh Đường chưa?”