Cực Phẩm Ở Rể

Chương 1007




Chương 1007:

Người đàn ông đeo mặt nạ này có chút bát lực, ánh mắt lạnh lùng, không nói lời nào, con dao găm ở trong tay vung lên, hung hãn đâm về phía cô của Lầm Vũ.

Nhìn thấy lưỡi dao sắc lạnh gần đến nơi, Lâm Vũ theo bản năng tránh đi, nhưng t thân người giống như cố định một chỗ, không động đậy được.

Nhưng trong khoảnh khắc lưỡi dao sắp chạm đến anh, thì người đàn ông đeo mặt nạ kia lại bỗng nhiên bất động trên không trung, không có cách nào chuyển động thêm được. Hắn ta sắc mặt biến đồi, nhìn thấy người phụ nữ bên cạnh đã đưa tay ra chặn cánh tay của hắn lại, nhất thời giận tím mặt, lạnh lùng nói: “Cô làm gì đó?”

“Ông không thể giết anh ta…. Ít nhát, bây giờ không thế!”

Người phụ nữ nhìn người đàn ông một cái, ngữ khí lời nói vô cùng kiên quyết.

Lâm Vũ đột nhiên thở dài nhẹ nhõm một hơi, trên trán đều là mò hôi lạnh.

Lúc đầu anh cho răng người phụ nữ này là thuộc hạ của người đàn ông đeo mặt nạ kia, nhưng lúc này anh mới phát hiện, người phụ nữ này không cùng đăng cấp địa vị với người đàn ông kia, ai cũng không mệnh lệnh cho ai được.

“Tại sao?” Người đàn ông đeo mặt nạ giận dữ quát, ‘Cô không thầy cánh tay cùng với chân của tôi sao?”

Hiện nay chân trái của hắn ta bị đâm bởi mã tấu của hắn, còn cánh \ tay trái treo một vật gì kì dị lơ lửng, vô cùng đau đớn làm cho hắn khi giả giọng khàn khàn có chút chói tai.

“Ông đánh không lại được người ta, còn trách ail”

Người phụ nữ này lườm hắn một cái, bỗng nhiên cười chẳng thèm quan tâm, sau đó kéo lây cánh tay. của Lâm Vũ, kéo anh đứng dậy, nói với anh: “Hà tiên sinh, thân thủ của anh đúng là làm cho người ta kinh ngạc bái phục, lại có thê làm hắn bị thương thành như vậy!”

“Kế hoạch ban đầu của chúng ta không phải là lập tức giệt nó sao?”

Người đàn ông đeo mát lạ lạnh lùng nói: “Sao thê, không lẽ cô thích thằng ranh con này rồi sao?”

“Thích?” Người phụ nữ này bông nhiên cười lên một cách kì dị, tiếp đó đưa tay ra sờ lên gương mặt của Lâm Vũ, lắng lơ nói: “Đừng nói, Hà tiên sinh này đúng thật là da dẻ mịn màng, nhưng đáng tiếc là, để khiến tôi động lòng, còn thiếu một chút nữa.”

“Vậy cô tại sao lại không cho tôi giệt nó?” Người đàn ông đeo mặt nạ vô củng nghỉ hoặc nói: “Nếu, như thuốc mê ở trên người nó hết rồi, cần thận nó quay lại giết cô đó!”

“Hà tiên sinh, hắn nói anh sẽ giết tôi, anh có nỡ không?” Người phụ nữ sờ lên mặt Lâm Vũ, cười ha ha nói.

Lân Vũ cười cười, không nói gì, trong lòng vừa tức vừa giận, giệt cô ta có lẽ bản thân không làm được, nhưng mà đánh đến đề mẹ cô ta không nhận ra, thì bản thân có thê xuÔng tay làm được. Nếu không phải cô ta đột nhiên xuất hiện, giậu đồ bìm leo, thì anh _ bây giờ đã tra rõ được thần phận của người đàn ông đeo mặt nạ kia, vê nhà tắm rửa sạch sẽ rồi!

“Đừng làm loạn nữa, mau chóng giải quyết nó, nhiệm vụ hôm nay coi như hoàn thành rồi!” Người đàn ông đeo mặt nạ lúc này bản thân mang trọng thương, đối phó với người phụ nữ này cũng hết cách rồi, chỉ thắp giọng thúc giục một câu.

“Tôi nói rồi, anh ta sẽ chết, nhưng không phải là hôm nay!” Người phụ nữ nhếch mép nói với người đàn ông đeo mặt nạ kia, bỗng nhiên lấy lại con dao từ trong tay hăn, một phát vác Lâm Vũ lên, với tốc độ vô cùng nhanh hướng vệ phía bên đường lón chạy.

“Con tiện nhân này!”

Người đàn ông đeo mặt nạ thấy cảnh này không kìm được mà chửi lên một câu.