Cực Phẩm Ở Rể

Chương 1005




Chương 1005:

Người đàn ông đeo mặt nạ lập tức đưa ra móc gì đó ở trong ngực, nhưng mà Lâm Vũ đã nhanh chóng tới trước mặt hắn, hung hăng giãm lên cánh tay của hắn.

“Răng rắc!”

Một tiếng xương gãy vỡ vụn, cánh tay của người đàn ông bị vặn vẹo.

Người đàn ông kêu thảm thiết ở trong mưa.

“Thành thật chút! Tôi sẽ giảm cho ít đau khổ!” Lâm Vũ lạnh lùng nói, sau đó nhìn vào mặt của người đàn ông, nói: “Bây giờ, đề tôi xem xem, anh là thần thánh phương nào!”

Lâm Vũ vừa nói vừa cúi ngưới túm vn ra mặt nạ bảo hộ của người đàn ông. Hắn ta đồng thời căng thăng, có nén hai chân đau nhức đạp xuống đất làm động tác lùi lại sau, nhưng một bên chân và một bên vai của hắn bị phế rồi, không có cách nào đệ phát lực, dùng hết khí lực, thân thể cũng chỉ hơi lùi lại được sau vài bước.

“Thằng nhãi ranh, mày nếu như không muốn chết, tốt nhất thì nhanh thả tao ral Bằng không người của bọn tao sẽ băm mày thành thịt vụn.’ Người đàn ông đeo mặt nạ vận như cũ ôm hy vọng cuối cùng uy hiếp mắng chửi Lâm Vũ.

Nhìn thấy Lâm Vũ đưa tay ra tháo chiếc mặt nạ trên mặt, thì bỗng. nhiên phía sau truyền đến một phần âm thanh vù vù, anh vội vàng quay đầu, chỉ nhìn thấy một quả bóng nhỏ màu xanh thạch bích bay nhanh lại vê phía anh, trong chớp mặt đã tới trước mặt.

Anh sắc mặt biến đồi, theo bản năng đưa dao găm ra đỡ, nhưng mà khi con dao găm còn chưa chạm vào, thì peng một tiêng giòn vang. lên, quả câu nhỏ bồng nhiên nổ vỡ trên không trung, một làn khói mù màu xanh ngọc bích trong chóc lát bay khắp mọi nơi. Lâm Vũ đột nhiên ngửi thấy một mùi hương kì dị, sắc mặt không khỏi biến đồi.

Là cô ấy!

Trong đâu anh lúc này hiện ra một khuôn mặt xinh đẹp diêm dúa lòe loẹt, liền vội vã lấy ó ông tay áo bịt mũi lại.

Mùi này tuy răng anh ngửi qua không quá mây lần, nhưng kí ức vẫn còn mới mẻ, lần đầu tiên là ở quán bar ở ngoài cảng, lần thứ hai là ở nhà máy dệt Quảng Trung.

“Quá muộn rồi!”

Một tiếng dịu dàng êm dịu như mùa đông truyền đến, chỉ nhìn thấy. một bóng người phụ nữ mặc áo gió màu đen bó sát người, chân đi giày cao gót da ở trên đường lớn châm chậm bước tới. Người phụ nữ tóc dài được uốn thành cuộn | sóng to, trong tay.

cầm một chiếc ô màu đen, mà chêc ô này lại che đi phần lông mày và mắt của cô ấy, có điều từ chiếc mũi nhỏ dài và đồi môi đỏ tươi tỉnh xảo đề phán đoán, thì bất cứ ai cũng nhìn ra được, cô ây là một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp. Nhất Ìà cái dáng cô ấy bước đi, phong thái thướt tha, gợi cảm thu hút, nhưng lại không nhìn ra chút làm ra vẻ nào, nhất cử nhất động của cô ấy đều vô cùng tự nhiên sinh động một cách toàn vẹn.

“Lại là anh à?”

Lâm Vũ vô cùng kinh ngạc, tuy rằng chưa từng nhìn rõ tướng mạo của cô ây, nhưng mà đã nhận ra cô ây, chính là cô gái lúc đầu ở quán bar đóng giả mình ngất đi. Còn vệ hôm ở xưởng dệt người mà anh đuổi theo có phải là người con gái này không, anh cũng không rõ nữa, dù gì mùi hương trên người tương đồng cũng không nói lên được điêu gì, hơn nữa so với cái bóng đen sợ hãi rụt rè, thì người con gái này lại vô củng : chính trực, lần đầu tiên lúc làm hôn mê bản thân mình không một chút kiêng kị đề lộ ra dung mạo của mình, lần này cũng giông như vậy, khuôn mặt trăng ngân cúng không chút che đậy như cũ.

“Không sai, lâu rồi không gặp, Hà tiên sinh có khỏe không?”